MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1177

máu đỏ lòm đọng lại trên hốc đá, sau đó đưa vào miệng nhấm nháp từng
hồi.

- Vị của máu, rất ngon… nhưng bản chất của nó lại cực kỳ tanh tưởi

và bẩn thỉu. Ngươi có biết tại sao không?

Tiêu Tuấn lúc này đã không còn khả năng để trả lời câu hỏi của hắn

nữa, nhưng hắn vẫn hỏi. Bởi vì những câu hỏi mà hắn đưa ra cũng chẳng
phải vì mục đích hỏi, chỉ đơn thuần là những lời tự thuật, và chính bản thân
hắn sẽ trả lời tất cả.

- Loài người… từ xưa tới nay luôn tự cho rằng bọn chúng là một

chủng tộc thượng đẳng, tốt đẹp, hoàn hảo nhất trên thế giới. Chúng đâu có
nhận ra rằng, mọi việc dơ bẩn nhất trên thế giới này, đều là do loài người
bọn chúng gây ra.

Khóe miệng máu của hắn khẽ nhếch lên, mỉm cười nhẹ nhàng, hắn

ngẩng đầu hướng về phía xa, nơi đó có một cậu nhóc không biết tự lúc nào
xuất hiện tại nơi này.

Nó là một tiểu khất cái tuổi chưa quá mười, quần áo trên người rách

nát hôi thối, dáng người gầy gộc ốm yếu, có lẽ đã bị bỏ đói rất lâu ngày.
Trên tay của nó, lúc này đang cầm một miếng thịt người đẫm máu, không
ngừng nhai nuốt. Mùi tanh của máu tươi, vị gây gây của xác người đối với
nó dường như chẳng có nghĩa lý gì. Có lẽ trong mắt nó, đây chỉ đơn thuần
là một miếng thịt, một nguồn dinh dưỡng để nó có thể sống tiếp.

- Một tên nhân tộc ban đầu có thể là người tốt, cuối cùng cũng sẽ bị

cái xã hội của chúng tha hóa dần. Nó có tốt đến mấy, cũng sẽ có một ngày,
khi mà những luân thường đạo lý, đạo đức nhân sinh không còn ràng buộc
được nó nữa, thì nó liền trở thành một loài động vật xấu xa, ghê tởm nhất.
NHÂN TÍNH… chỉ đơn thuần là cái vẻ bọc dối trá mà chúng khoác lên, tự
lừa mình, lừa người mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.