MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1197

cước tựa như tuyệt sát đá vào bả vai tên tu sỹ, tàn nhẫn không một chút lưu
tình.

Bả vai vỡ nát, tên tu sỹ lần nữa ho ra máu, bay ngang ra phía xa chật

vật vô cùng.

Hoàng Thiên tinh thần vẫn tập trung cao độ, cố gắng giữ lấy tiên cơ

cho mình, con mắt sắc lạnh rợn người. Bộ pháp thúc dục đến cực hạn, gần
như biến mất tại chỗ.

Bầu trời lúc này đột nhiên tối sầm lại, bốn phương không gian đột

nhiên xuất hiện một hư ảnh bàn chân cực lớn, cuồn cuộn cương phong. Sau
đó đột nhiên hướng phía dưới đạp đi, muốn đạp lên cơ thể tên tu sỹ.

Tất nhiên tên tu sỹ không dễ dàng bị đạp xuống như thế. Hắn đã sớm

đứng dậy, quanh thân toát ra cỗ khí tức kỳ dị khó tả. Một cơn gió lớn xuất
hiện từ mặt đất, cuốn đi toàn bộ đất đá xung quanh, xoay chuyển thành một
dòng lốc xoáy khổng lồ, tựa như một cỗ máy khoan khổng lồ đâm xuyên
qua lòng bàn chân hư ảnh.

Bầu trời như muốn sụp đổ, mặt đất run rẩy không ngừng. Cỗ lốc xoáy

khổng lồ va chạm với bàn chân hư ảnh, nổ ra chấn xung khủng khiếp, đem
toàn bộ kiến trúc còn xót lại trong phạm vi một trăm mét nghiền nát thành
bụi phấn.

Không lâu sau đó, hai cái tia sáng vụt từ trong khói bụi bay ra, rồi lại

lao vào nhau như sấm chớp, đùng đùng mạnh mẽ. Tên tu sỹ khi nãy đã bị
thương, lại bị Hoàng Thiên liên hoàn công kích nên mất đi hoàn toàn tiên
cơ, vết thương trên cơ thể ngày một nhiều. Nếu cứ như vậy tiếp diễn, hắn
thua là điều tất yếu.

Bộ pháp của Hoàng Thiên ngày càng bộc lộ ra được sự khủng khiếp

của nó, mỗi bước đi đạp vào không gian, lại tựa như cùng thiên địa này
cộng hưởng, thu phát tự nhiên, không thể nào nắm bắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.