MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1397

- Hừ! Ngươi tên đầu trọc biết cái gì… Tam Phương Tinh Diện chính là

Thượng Cổ đồ vật, để lại nơi đó chính là ban cho hậu nhân cơ duyên cực
lớn đấy.

Giọng của nó có vài phần the thé, tuy rằng cố gắng áp chế nhưng

không thể che được sự đắc ý trong đó. Hiển nhiên nó đối với sự tình bản
thân vừa làm thập phần đắc ý, đào hố bẫy người ah. Tưởng tượng đến vẻ
mặt của kẻ đen đủi nào đó bị mình lừa cho nhảy hố, nó trong lòng càng
thêm thỏa mãn, cười thầm không ngừng.

Tất nhiên tiểu hòa thượng sẽ không tin nó rồi. Cơ duyên cái rắm ah.

Khổ sở đem mấy chục đầu yêu thú đánh giết, vất vả hết mình phá giải trận
pháp, để rồi đổi lại một cái Tam Phương Tinh Diện vô tích sự cùng bản mặt
đần thối của con khỉ này, quả thực muốn thổ huyết mà chết đi.

- A di đà phật… Ngươi con khỉ đầu chó này, trước đây ta còn tưởng sư

phụ của ta là cực phẩm nhất thế gian rồi. Ai ngờ khi gặp ngươi, ta mới thấy
lão thật đơn thuần… Đúng là nhân sinh, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại
hữu nhân mà.

Bộ dáng cảm khái, tiểu hòa thượng vẻ mặt tựa như đang mặc niệm

trong lòng. Cái đầu trọc lóc lắc nhẹ, khẽ thở dài mấy hồi, chẳng khác gì cao
nhân thế ngoại đang nhận xét cuộc đời.

- Cực phẩm cái tiên sư nhà ngươi. Vô độc bất trượng phu, việc bản

hầu làm là thiên kinh địa nghĩa, há lại so sánh với tên sư phụ thối của
ngươi.

Cẩu Thủ bị tiểu hòa thượng nói kháy, trong lòng nổi lên một cục tức.

Rất muốn lao tới đại chiến với nó năm trăm hiệp cho hả giận, trừng mắt
nói. Tiểu hòa thượng thấy đối phương bị mình chọc cho nổi đóa, nội tâm
lấy làm đắc ý lắm. Vội vàng xua tay cười cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.