MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1616

Chỉ thấy giữa hỗn độn mịt mù ấy, một cái bóng dáng nhỏ bé đạp

không mà đứng. Nó cứ thế nhỏ nhắn, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác
to lớn khôn cùng. Toàn thân phật uy che chở, bao trùm lấy cửu thiên, trấn
áp lên đại địa. Hạo nhiên khí tức trải dài khắp bầu trời u tối, một phiến
thiên địa lúc này đây, dường như đều vì nó mà thay đổi.

Lau đi vết máu trên khoé môi, ánh mắt nó tĩnh lặng dán trên người của

Túc Đạo Long, kẻ vừa đánh lén nó khi nãy. Không có giận dữ chi uy, cũng
không có điên cuồng chi ý, mà cứ thế bình hoà chậm rãi. Nhưng mà, nếu có
người nhận thức nó tại đây liền có thể nhận ra rằng nó đang giận giữ.

Một tên nhóc hoà thượng, lúc nào cũng hồn nhiên yêu đời, vui vui vẻ

vẻ như nó, quả thực rất hiếm khi nào nổi giận. Nhưng một khi nổi giận,
chính là không thể nào tưởng tượng nổi hậu quả. Người xưa có câu rất hay,
thất phu giận giữ máu tươi ba thước, thiên tử nổi giận xác chết vương trăm
dặm. Nó tuy là người của phật gia, nhưng cũng đồng thời là một con người
không hơn không kém. Một khi nổi giận thì máu tươi cũng phải đổ.

- Nó… Nó vậy mà ngự không?

Nơi phương xa quan chiến, không ít người hãi nhiên thất sắc. Thậm

chí có kẻ kinh sợ hô lên, trong lòng sóng lớn cuộn qua, không thể nào mà
bình tĩnh. Tu sỹ có thể ngự không, chí ít cũng phải đạt Hoá Linh cấp độ.
Vậy mà giờ đây trước mặt họ, một tên nhóc mười tuổi đang đường đường
chính chính lăng không nơi đó, chẳng phải nói nó cũng đạt tới Hoá Linh.
Một cái mười tuổi đạt tới Hoá Linh cảnh, chuyện này quá mức doạ người.

- Hừ! Bằng vào ngươi?

Trông thấy tiểu hoà thượng vậy mà không hề hấn gì, Túc Đạo Long

trong lòng thoáng lạnh đi, có chút sợ hãi trong lòng. Công kích của hắn uy
lực thế nào, hắn tự nhiên nắm rõ. Vậy mà tên nhóc này tay không tiếp tới,
lại chỉ tổn thương đôi chút như thế là đáng sợ cỡ nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.