MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1664

Thật đẹp, đôi mắt của người khổng lồ chẳng khác gì hai viên thần

châu thanh sắc, ánh sáng xuyên qua một vùng giác mạc[1] trong suốt như
nước hồ thu, long lanh lấp lánh. Quả thực, nếu như không đặt ở trên khuôn
mặt người khổng lồ này, người ta còn nghĩ đây là một đôi mắt của tuyệt sắc
giai nhân nào đó.

Người khổng lồ tỉnh dậy, chăm chú nhìn về phía Hoàng Thiên thật lâu,

sau đó mở miệng nói:

- Tiểu tử, ngươi là ai? Làm sao lại có thể chạy tới nơi này?

Thanh âm của hắn hùng hồn vô cùng, rõ ràng là từ miệng hắn phát ra,

nhưng khi vang lên lại tựa như từ bốn phương truyền tới. Sóng âm ù ù chấn
động, mỗi một âm đều mạnh mẽ bạo phát, tựa như lôi đình nổ vang, cường
kích vào tâm thần của người khác. Dường như, hắn không hề có thiện ý đối
với người mới tới.

Hoàng Thiên hứng chịu công kích sóng âm, bị chấn động đến ngũ tạng

lục phủ đều đau đớn khôn cùng, một ngụm máu đỏ từ tâm can trào lên nơi
cổ họng, cuồng phún ra ngoài. Quay cuồng một hồi mới ổn định lại được
thân hình, hắn gắng nuốt xuống máu tươi trong miệng, ánh mắt híp lại tràn
đầy phẫn nộ.

Trông thấy Hoàng Thiên dưới âm kích của mình lại vẫn có thể cầm cự

được, người khổng lồ ngoài ý muốn a lên một tiếng tràn đầy ngạc nhiên:

- Cảnh giới không ra gì, nhưng thực lực lại rất khá. Ngươi là nhân

tuyển của đám lão già đó?

Theo lời nói vang lên, áp lực xung quanh lần nữa bạo phát. Đây có thể

không phải là áp lực mạnh nhất mà Hoàng Thiên từng chịu đựng, nhưng
chắc chắn là áp lực đặc thù nhất. Bởi vì cỗ áp lực này vẻn vẹn đến từ thanh
âm, một loại thanh âm tràn ngập cỗ uy thế vô hình khiến cho hắn không
biết phải phản kháng như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.