MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2377

Cứ thế, vết thương trên người hắn ngày càng nhiều, chồng chất lên

nhau, người chết trong tay cũng xếp đầy dọc theo con đường đá.

Cuối cùng, đã không còn một người nào còn dám tiến lên nữa. Bọn

chúng chỉ dám từ xa hô quát, chỉ dám đứng từ xa đánh ra viễn trình công
kích, hao mòn tinh huyết của kẻ thù.

Máu đã chảy, đang chảy, và sẽ tiếp tục chảy, nhưng tên thanh niên đã

chẳng thèm quan tâm đến nữa. Hắn vừa giết người, vừa hướng về phía thân
xác sư phụ mình bay tới. Bàn tay thô ráp đã run đến mức cầm kiếm không
vững, chầm chậm vươn ra muốn chạm lên thân hình quen thuộc vô hồn,
muốn ôm lấy thân xác ông vào lòng.

Nhưng rồi cuộc đời có mấy khi được như ý nguyện. Khi mà hắn sắp

chạp tới ông, bầu trời bỗng nhiên như vỡ nát, một cái hồn phiên khủng bố
gào thét mà qua, mang sức mạnh rời non lấp bể kích vào trước mặt hắn.

- Không…

Tiếng nổ kinh thiên động địa, nhưng cũng không thể nào át đi tiếng

thét gào thống khổ điên cuồng.

Tên thanh niên bị dư chấn đánh nát tan cả y phục phía trước, đâm sầm

xuống nền đá hoa cương cứng rắn. Đôi mắt hắn đỏ au như máu, bờ môi rắn
run run, nhìn về phía thân xác đã nổ tan thành trăm ngàn mảnh nát.

- Thứ cặn bã này để nó tồn tại nửa ngày đã quá nhân từ rồi, còn muốn

nhặt về nguyên vẹn? Tiểu súc sinh, ngươi mơ tưởng.

Âm thanh đắc ý đến cực cùng, Lục Tiểu Ca xuất hiện giữa trời, lung

lay lấy hồn phiên đẫm máu mà nói ra.

- Lục… Tiểu… Ca… ta muốn ngươi phải chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.