Cô gái nhàn nhạt cười, khe khẽ lắc đầu trả lời hắn.
- Vậy ngươi muốn đánh nhau sao?
Một bộ cực kỳ khó chịu, Kiếm Ma lại hỏi, Ma Kiếm đã ẩn hiện ra
ngoài, dường như chuẩn bị động thủ.
Thái độ của hắn khiến cô gái có chút bất ngờ, sau một lúc thì bật cười,
tiếp tục lắc đầu phủ nhận:
- Một mình, ta đánh không lại ngươi.
Khẽ ngưng, như nghĩ tới điều gì, nàng lại nói:
- Chưa kể, trạng thái của ngươi bây giờ không tốt, ta cũng không phải
là kẻ tiểu nhân lợi dụng lúc người gặp khó.
Kiếm Ma nghe vậy thì nhếch môi cười, dường như chẳng đáng để tâm
lời nàng vừa nói. Trạng thái không tốt, nhưng không có nghĩa là hắn không
làm gì được nàng. Một khi đánh lên, hắn thật sự nắm đến tám phần đem
nàng chém chết.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là chiến đội của nàng không có mặt tại
nơi này. Nếu có, dù cho thêm một hai cái Kiếm Ma nữa cũng chỉ có thể
chạy trốn.
- Vậy ngươi ở đây làm cái gì?
Ngắm nhìn nàng, Kiếm Ma cau mày mà hỏi.
Cô gái nhún vai phát ra tiếng cười, thản nhiên đáp lời:
- Nếu ta nói chỉ là vô tình ngang qua, ngươi tin không?