MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2965

- Nhưng rồi, ra ngoài, đám người bên ngoài có khác gì đâu? Cũng ghét

nó, cũng muốn giết nó, năm lần mười lượt đẩy nó vào chỗ chết. Nó vẫn
luôn tự hỏi nó có lỗi gì, tại sao lại đối xử với nó không bằng cầm thú? Sư
phụ nói, vì vai nó mang theo trọng trách nên nó phải kiên cường, nó không
biết, nhưng nó ghét thứ đó vô cùng.

- Cuộc đời nó cứ thế trôi qua, sống dưới sự căm ghét của mọi người.

Mãi cho tới một ngày sư phụ mới nói với nó, chỉ cần nó tiến vào được
Long Quân Chiến Trường, tìm được tâm thức thức tỉnh thế gian này, nó sẽ
không bị mọi người ghét nữa, nó sẽ không phải chết.

- Nhưng rồi cuối cùng thì lại thế nào, sáu lần nó tiến vào là sáu lần bị

người đuổi giết, có ai thương nó đâu, có ai coi nó làm con người để đối xử?
Tất cả đều muốn nó chết đi, muốn nó trả giá cho những tội nghiệt chưa
từng là của nó.

- Tại sao, tại sao, những câu hỏi mà nó dành cả cuộc đời mình để hỏi.

Nhưng có ai trả lời được cho nó? Họ chỉ biết mình, chỉ biết nó là tội lỗi, mà
chưa bao giờ chỉ ra cho nó rằng nó sai ở điểm nào.

Chẳng lẽ, nó sai vì đã sinh ra trên cuộc đời. Nếu vậy, thì cứ để nó chết

đi, cứ để nó trở về với cát bụi. Có lẽ, ở đâu đó, bến bờ bên kia, nó sẽ tìm
được yên bình mà nó muốn.

Giọng nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi yếu hẳn. Nó vẫn cố gắng gượng mình,

như muốn trước khi chết được nhìn về ai đó, khoé môi nó run run, bật máu,
mất cả nửa ngày mới nói ra được một lời trong nấc nghẹn:

- Có phải… ngay cả ca cũng muốn đệ chết... phải không?

Lời thì thào vô lực, yếu tới mức chẳng có người thèm để ý, nhưng đối

với ai đó lại như tiếng sét đánh giữa trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.