MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2964

- Mọi người biết Mộng Tâm không?

- Ừm! ha ha, chắc là đều biết chứ, nhưng chắc chẳng ai hiểu nó đâu…

nó có mẹ đấy.

- Ha ha… bất ngờ không? Nó cũng có mẹ đấy.

Tiếng cười nghẹn ngào, bi thương, bất lực và cùng quẫn. Nó lả người

đi, nhưng âm thanh vẫn kiên trì vang vọng, để lòng người quặn thắt.

- Mẹ yêu nó lắm, yêu nó từ khi nó vừa sinh ra trên thế giới này. Nó chỉ

nhớ, khi mà nó vừa biết cất tiếng khóc chào đời, nó đã được mẹ bế trong
tay, mặc kệ bên ngoài là hàng trăm ngàn con người đang chỉ trích.

- Hình như bọn họ đều đến từ bên ngoài, có vài kẻ điên điên khùng

khùng chẳng hiểu tại sao lại căm ghét nó, nói với mẹ rằng nó là tai hoạ, là
thứ đe dọa đến sự tồn tại của nhân gian này, phải giết. Chỉ có mẹ là yêu nó,
nói với mọi người rằng nó không phải tai tinh, nó mới là tương lai của thế
giới.

- Mẹ nói cha chết rồi, chết vì cố gắng bảo vệ nó khi nó rơi ra từ vết

rách trời, cho nên mọi người phải bảo vệ và chăm sóc nó. Mẹ mạnh lắm, lại
có uy, nên không ai dám cãi hết, nhưng nó biết vẫn có rất nhiều người
muốn nó phải chết.

- Quả nhiên một ngày kia, mẹ vì thương thế trong người phát tác mà

rời xa nhân thế, đám người đó liền nổi loạn. Bọn họ đánh nó, mắng nó, cho
rằng nó là tai tinh của Đại Việt, vì nó mà cha mẹ phải chết, thế là chiến
tranh. Bọn họ ra tay với tất cả những người thân của mẹ, khiến nó không
một ngày sống cho tử tế. Cho tới khi sư phụ bất ngờ xông vào, được mọi
người giao cho trọng trách mang nó ra ngoài nơi địa ngục ấy. Nó mừng
lắm, nó đã hi vọng rằng không còn phải chịu kiếp sống đoạ đày đó nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.