MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2963

Chỉ là hắn đắc ý không được lâu, thần sắc rất nhanh lộ ra kinh sợ,

chớp mắt phân tâm bị đáng ngã ra ngoài. Không chỉ có mình hắn, mà gần
như tất cả mọi người đều là như thế. Bởi vì trong cuồng phong hỗn loạn,
sau khi lắng đọng lại có một bóng người, thân hình nhỏ nhắn vỡ tan đẫm
máu, nửa quỳ nửa gục dưới bụi mù.

Thằng bé lúc này đã không còn gọi là người được nữa, khuôn mặt nó

vỡ nát so với Vô Diện Nhân còn thêm dữ tợn, nơi tim còn ghim chặt một
thanh chuỷ thủ, ứa ra máu tươi ghê người. Nó vậy mà chưa chết.

Đưa con mắt đỏ ngầu nhìn tới tất cả mọi người, nó chỉ nhe răng cười

lặng lẽ, mỗi một lần đều bắn ra từng đoàn máu đỏ, đáng thương không thể
nào diễn tả nổi.

Cuối cùng, như là có một luồng năng lượng thần bí nào đó tràn lên,

giúp nó có thể mở lời, thì thào, nặng trĩu:

- Dù phải đánh đổi bằng mạng mình… hắn vẫn muốn giết ta… ta thật

sự đáng chết như vậy sao?

Tiếng nấc nghẹn ngào, hai tròng mắt nó chảy ra từng giọt máu tươi,

như là nước mắt. Nó không thể kiềm mình được nữa, nó hoang mang, nó sợ
hãi, nhưng càng nhiều hơn là sự bất lực trước cuộc đời.

Trả lời cho nó là sự thờ ơ đến đáng sợ, hàng ngàn con người ở đằng xa

nhìn về nó, hững hờ và đầy chán ghét.

Tất cả mọi thứ, giây phút đó đều in hằn trong mắt nó, lạc lõng lắm,

nhưng nó lại bật cười. Cánh tay rách nát đưa lên gạt đi nước mắt, cả người
nó lao đao gục ngã, cắm đầu xuống mặt đất tan hoang. Chuỷ thủ càng được
thế đâm sâu vào tim nó, nhưng đã chẳng còn đau đớn nữa. Sống mũi nó đè
lên mặt đất, qua mỗi hơi thở nhọc nhằn lại thổi lên bụi mịn, nó vẫn cười,
ánh mắt dại đi, nó lâm vào trong hồi ức, lại tiếp tục tự mình nói sảng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.