MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 345

Quét mắt nhìn xung quanh, hắn không khỏi có chút bất ngờ. Đường

đường là Huyết Sắc Chi Lâm lúc này lại bị bổ làm đôi, một cái rãnh to lớn
sâu không thấy đáy chạy dài từ phía Đông sang phía Tây ngăn cách khu
rừng làm hai nửa.

Cổ thụ to lớn chọc trời là thế, bây giờ đều đổ nát hoang tàn. Sương mù

huyết sắc vốn bao phủ khắp nơi, lúc này đều tan biến khỏi thiên địa như
chưa từng tồn tại.

Trong lòng cũng đoán được vài phần, Hoàng Thiên có chút cảm khái,

khẽ nhìn lên bầu trời nói nhỏ:

- Không biết nàng sao rồi?

Mang theo tâm trạng lo lắng, hắn cẩn thận hành tẩu, hướng về phía bìa

rừng, ý muốn rời đi.

Trong lúc này, cách chỗ Hoàng Thiên không xa ngay tại bên rìa của

Huyết Sắc Chi Lâm, có hai người đang chật vật di chuyển, đầu tóc rối bù,
quần áo tả tơi để lộ ra vài vết thương khá nặng. Chính là hai người Ngô
Vân cùng Tiểu My.

- Rốt cục là có chuyện gì, là ai gây ra?

Ngô Vân cho tới bây giờ vẫn không khỏi kinh hãi, khi nãy đám người

bọn hắn đuổi theo Hoàng Thiên. Khoảng cách không quá xa, chính mắt hắn
nhìn thấy đạo quang mang kia bổ xuống.

Dưới một đạo quang mang này, mặt đất nứt toác, núi non sụp đổ.

Dường như đứng trước đạo quang mang này, không có bất cứ một vật chất
nào có tư cách tồn tại, phảng phất như tận thế.

Rất may cho hắn là đạo quang mang không nhằm vào hắn, hơn nữa

còn có bảo vật hộ thể mà cha giao cho, nên mới có thể giữ được cái mạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.