MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 42

Ngay lúc này, trong cái túi vải dưới hông của hắn như có cái gì đó

động đậy. Một chút ánh sáng xuyên qua lớp vải thô chiếu sáng ra xung
quanh. Không tới một hơi thở, chiếc túi vải liền bốc cháy, tỏa ra một luồng
ánh sáng chói mắt, sáng rực khắp miếu.

- Tiểu hài tử, xảy ra chuyện gì rồi…

Một âm thanh có chút quen thuộc vang lên, tới khi ánh sáng yếu đi,

dần lộ ra một bóng người cao lớn. Hoàng Thiên hai mắt còn ướt đẫm nước,
nhìn không rõ mặt người, thế nhưng hắn biết người tới có thể giúp đệ đệ
mình, liền vươn tới ôm lấy chân của người nọ mà nói:

- Bá bá… mau giúp đệ đệ của ta… ta xin người.

Người nọ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đỡ Hoàng Thiên đứng dậy, trấn an

hắn.

- Được rồi… mau đứng dậy đi.

Hoàng Thiên nghe vậy biết là đệ đệ có cơ hội rồi, vội vàng nín khóc,

thế nhưng vẫn còn tiếng nấc nghẹn khiến người nọ không khỏi bật cười.
Lấy ống tay lau đi nước mắt, hắn nhìn thấy người này có hơi quen quen,
sau đó nhớ ra, người này là Vô Danh.

Vô Danh khẽ thở dài, hôm đó hắn có lưu lại cho Hoàng Thiên một tấm

phù. Bên trong có phong ấn một tia thần niệm, nhằm khi nào Hoàng Thiên
đổi ý thì đưa Hoàng Vân đi, không nghĩ hiện tại đã phải sử dụng rồi.

- Phệ Huyết Trùng…

Nhìn về phía Hoàng Vân, Vô Danh thoáng cau mày. Hắn nhận ra vết

thương của Hoàng Vân là do Phệ Huyết Trùng gây nên. Thế nhưng hắn cau
mày không phải vì Phệ Huyết Trùng khó chữa, đối với thứ này, hắn chỉ cần
dụng chút lực là có thể bức độc trùng ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.