Huyết quang sắc lẹm, tràn đầy Nguyên lực cuồng bạo, muốn đem
những người này chẻ làm đôi.
Ầm!
Âm thanh chói tai vang lên, huyết quang không ngờ lại bị chặn lại bởi
một thanh trường đao, bùng nổ ra dư ba dữ dội.
- Trần Lãng! Ngươi đây là ý gì?
Tên Sinh Thần cảnh của Bạch Gia quát lên, ánh mắt bắn ra sát ý
không hề che giấu. Vừa nãy trường đao chặn đứng công kích của hắn chính
là của người tên Trần Lãng này đánh ra.
- Bạch Lữ, ngươi nên biết tình cảnh của mình như thế nào! Giao ra
bảo vật, ta có thể cho các ngươi rời đi.
Trần Lãng rất trực tiếp, liền nói thẳng vào vấn đề, hắn muốn đoạt bảo
vật của đám người Bạch Gia.
Bạch Lữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên trước mắt này,
trong ánh mắt không che giấu sự kiêng kỵ. Luận về bối cảnh, Trần Gia là
một trong mười đại thế lực lớn nhất Thiên Nguyên đại lục, nội tình không
thua kém Bạch Gia chút nào.
Luận về thực lực, Trần Lãng là một trưởng lão của Trần Gia, tu vi
ngang hắn đã là Sinh Thần cảnh sơ kỳ, lại không có bị thương, đều tại trạng
thái cường thịnh nhất. Nếu xảy ra tranh đấu, hắn thua là điều tất yếu.
Nhưng hắn có thể giao ra sao? Bảo vật này quá mức trọng yếu, nếu có
thể đem về liền khiến cho nội tình gia tộc tăng vọt, tuyệt đối không thể để
lọt vào tay người khác. - Trần Lãng, đừng ép người quá đáng, ngươi sẽ
không có kết cục tốt đâu.