MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 119

A Trường đó mặt, giục:

- Mau trốn cho kín, chúng ta lên đường thôi.

Lý Huyền vẫn soi tới soi lui, đi vòng quanh hai cái thùng:

- Hay là tôi nấp ở cái thùng sau này, nấp đằng trước hơi không yên tâm.

Nghe vậy, A Trường nhấc quang gánh, cảm thấy Lý Huyền chui vào rồi

thì nói: “Đi nào!” rồi đặt quang gánh lên vai. Lý Huyền cũng không nặng
mà, anh ta nghĩ và bước tăm tắp. Đang đi, chợt nghe Lý Huyền hổn hển
chạy theo:

- Anh đi nhanh thế? Nửa đường đánh rơi tôi mà cũng không biết.

Rơi ư? A Trường không cảm thấy trọng lượng của gánh nước thay đổi

chút nào cả. Đoán rằng đây lại là hậu quá của hơi men, anh ta bảo:

- Vậy cậu chui xuống đáy thùng trước, để nếu rơi thì tôi trông thấy ngay.

Lần này thì không còn sự vụ ngoài ý muốn nào nảy sinh nữa, lão già giữ

cửa trông thấy A Trường, chẳng buồn hỏi han lấy một câu, cứ thế để cả bọn
đi vào. Nhưng đến được nhà bếp, A Trường trố mắt.

Từ đáy thùng nước chui ra đến hai người, một người đằng trước, một

người đằng sau. Người đằng trước là Lý Huyền, người đằng sau là một cô
bé xinh xắn dễ thương, mắt to, mặt hồng hào, cười có má lúm đồng tiền.

- Chuyện gì đây hở trời?

Lý Huyền nói:

- Vấn đề rắc rối này anh không cần nghĩ làm gì cho mệt. Là ảo giác, chỉ

là ảo giác mà thôi. Anh đi đánh một giấc, tình lại sẽ hiểu rằng áo giác vốn
không có thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.