MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 123

Cô nhẹ nhàng lần ngón tay vào chiếc đai lụa thắt quanh eo, dây đai bỗng

toà ra một thứ ánh sáng nhu hoà, gió theo đó nổi lên, cuốn lấy cô bé, đưa
đến hạ xuống giữa Thái Thần viện.

Lý Huyền phát hoảng, tuy nó không biết đạo pháp, nhưng cũng thừa sức

nhận ra dây đai nọ tự phát động uy lực chứ không cần Long Vi dùng phép
điều khiến. Từ dây đai thổi ra một quâng sáng, bao bọc Long Vi vào giữa,
ngân hết gió bụi ở ngoài, trông vững vàng như thê gươm đao nước lửa cũng
không xâm phạm được. Uy lực vô biên, sử dụng dễ dàng, chiếc đai lưng đó
đúng là một vật báu hiếm có.

Long Vi sở hữu vật báu đến thế này, có lẽ con rồng Ngọc Đinh Xích

Tiến chỉ luẩn quẩn dưới mặt đất kia không tài nào gây tổn hại cho cô ta
được. Nhưng cô ta lại làm ra vẻ đáng thương, không chịu nhúc nhích lấy
một ngón tay, mặc cho Lý Huyền xông pha chèo chống, suýt chút nữa phải
thi triển đến cả A La thần lôi chuyên cất kỹ trong hòm. Thực quá đáng!

Thực đúng là quá đấng mà! Lý Huyền hậm hực nghĩ, hận đến nỗi chỉ

muốn chết quách đi.

Trong quầng sáng bao bọc, Long Vi duyên dáng bước lên võ đài gỗ lim,

hào quang vẫn vương vấn quanh mình. Cô vui vẻ nói:

- Con đã đánh bại Ngọc Đinh Xích Tiến long. Tử Cực gia gia, người

phải thực hiện lời hứa của người đi.

Tử Cực lão nhân cười nhạt:

- Người đánh bại Ngọc Đinh Xích Tiến long đâu phải ngươi.

Long Vi phụng phịu:

- Con mặc kệ! Người ra đề đánh bại Ngọc Đinh Xích Tiến long. Nói gì

thì nói, bây giờ rồng thần cũng đã bị đánh bại, coi như con trúng tuyển rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.