MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 122

- Cô không cảm thấy sự việc rất giống với trường hợp Phong Thường

Thanh đã trải qua ư? Đều là bị người truy sát, đều bắt buộc phải vào Ma
vân thư viện mới trốn tránh được... dường như điểm đến cuối cùng đều là
phải trở thành sinh đồ ở đây. Đồng thời liên hệ với việc ta bị bức bách buổi
sáng hôm qua, ta đột nhiên nghĩ rằng, có lẽ hai sự việc này chỉ là một - Nó
nhếch mép - Cô suy tính cũng nhanh lắm, ép buộc không xong thì giở trò
dụ dỗ, lại nghĩ ra được cả phương pháp như thế này, khiến ta trong lúc thiếu
cành giác còn vui sướng sốt sắng đưa cô vào viện, lại còn định giúp cô thi
đỗ. Mụ già nuôi nấng bọn ma hoả linh cốt kia chắc chắn là bằng hữu của cô.
Cái chiêu Cùng Thiên Mệnh yểm của mụ ấy, có khi chính là lễ tạm biệt với
cô hả?

Long Vi đỏ bừng mặt, bỗng thấy xấu hổ không để đâu cho hết. Chả

trách, bất cứ kẻ nào bị người ta vạch trần mưu đổ của mình ra xong, cũng
đều cảm thấy xấu hổ.

Lý Huyền thấy cô im lặng thừa nhận, càng tức giận vô cùng, siết nắm

tay quát to:

- Điều ta ghét nhất trên đời là bị kẻ khác lừa dối. Ta quyết định rồi,

không giúp cô. Nghe chưa? Ta không giúp cô đâu. Á! vì sao cô không lo
lắng? Vì sao còn chưa cầu xin ta?

Nó ngạc nhiên nhìn Long Vi, vẻ xấu hổ trên gương mặt cô bé dần tan

biến. Cô ta nhếch mép cười, tựa hồ đã chiếm ưu thế của Lý Huyền, đã nắm
chắc phần thắng trong tay. Lý Huyền mang máng thất vọng.

- Ngươi đừng tưởng ta là người lương thiện, không nỡ để nữ nhân tủi

thân mà nhận lời cô. Báo cho cô biết, bây giờ ta rất tổn thương. Ta không
giúp gì cô đâu.

Long Vi cười khẽ:

- Đáng tiếc, ngươi đã giúp ta rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.