MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 128

- Ta đã ngụ ý rõ ràng đến vậy rồi mà cô vẫn chưa hiểu à? Tiền đây! Cô

không cảm thấy tâm hồn tổn thương của ta cần rất nhiều tiền để an ủi ư?

Tiền? Long Vi lộ vẻ ngơ ngác cô rụt rè hỏi:

- Tiền là gì?

Lý Huyền nhảy dựng lên, gào thét:

- Cô không biết tiền là gì? Hay là cô cố ý giở trò?

Long Vi lắc đầu quầy quậy, Lý Huyền nói:

- Là vàng đó! Bạc đó! Có thì mau moi hết ra đây!

Lý Huyền đã tính toán sẵn rồi, hễ kiếm được tiền là mua được nhiều

rượu, hễ mua được nhiều rượu là có thể chuốc say A Trường, hễ chuôc say
A Trường là nó muốn chuồn ra khỏi thư viện lúc nào cũng được. Trông
Long Vi kiểu gì cũng không phải là người bần hàn, lại thiếu nó một món nợ
ân tình lớn đến vậy, không nã tiền cô ta thì nã ai bây giờ.

Long Vi rút cây trâm khỏi tóc:

- Ta chỉ có mỗi cái này bằng vàng thôi.

Lý Huyền him mắt, nhìn thật kỹ. Dưới luồng ánh sáng lờ mờ trong

phòng, chiếc trâm cũng hơi lấp lánh ánh vàng, trông không giống đồng
thiếc, chắc hẳn là vàng rồi. Đằng nào thì vàng có hình dáng ra sao, Lý
Huyền cũng chưa trông thấy bao giờ cả.

Chỉ có điều chiếc trâm quá đỗi bình thường, lại còn hơi cũ, chẳng hề gắn

ngọc đá kim cương, dù đầu trâm có in một chữ không rõ chữ gì, nhưng nhìn
chung vẫn rất sơ sài. Trâm thế này thì bán được bao nhiêu tiền? Lý Huyền
ngờ vực, nhưng có còn hơn không, nó chán nản bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.