MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 140

Người nọ nhẹ nhàng lui lại một bước, tay trái đột ngột đánh lên thân

kiếm, lưỡi kiếm hứng được lực đạo của cà hai tay, phóng ra một luồng kiếm
khí ghê người, đánh bạt đường kiếm toàn lực của cả ba chị em họ Thôi.

Ba chị em trợn mắt, nhìn kết quả mà không sao tin nổi. Khuôn mặt u ám

của người nọ vẫn không đồi sắc, gã cài lại bảo kiếm vào hông, nói:

- Đồng môn với nhau, sao có thể ẩu đả? Nên tương thân tương ái mới

phải.

Gã ăn mặc rất đơn giản, chỉ một bộ áo đen đã cũ rách bạc màu, trông

như thể chưa được mười năm thì cũng đã phải bảy tám năm, chắc là bảo bối
gia truyền, mà có lẽ là thứ báo bối gia truyền của nhà người khác gã mua về
từ sạp quần áo cũ. Võ công cao cường, không ngờ gia cánh lại bần hàn đến
thế, ăn vận đơn sơ thật khiến người ta thương cảm.

Trông gã chỉ hơn Lý Huyền chừng một hai tuổi, nhưng trầm tĩnh già dặn

vô cùng, thân hình vững chãi như bách tùng, mặt rắn đanh như sắt đá, bị sỉ
nhục cũng không giận, được sùng kính cũng không vui, thật có khí độ của
bậc kiếm khách. Thanh kiếm trên tay gã trông rất cổ, màu sắc cũ của nó hẳn
chẳng phải màu đen, đen là do két lại quá nhiều rỉ sắt.

Một kiếm khách vừa nghèo vừa khổ như vậy, hiển nhiên đã khơi gợi

được hứng thú của ba chị em họ Thôi. Ánh mắt họ rực sáng, nhìn như đóng
đinh vào gã:

- Tên gì?

- Trịnh Bá Niên - Người nọ điềm đạm đáp.

Ba chị em cùng thốt:

- Trịnh Bá Niên ở Huỳnh Dương?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.