MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 142

lâu nay. Cuối cùng không phải dùng đến, nhưng do sợ hãi quá độ, nó lại để
són một ít ra tay, vì vậy đành tìm chỗ chùi đi vết bấn.

Được người ta cứu mạng thì phải biết đáp đền, đúng không nào? Trịnh

Bá Niên đã cứu nó, nó phải tận tình báo đáp gã một lần. Nhân tiện vừa trấn
lột được Long Vi, Lý Huyền quyết định bán cái trâm để mua cho Trịnh Bá
Niên một ít trang phục tử tế thay cho bộ quần áo rách nát này. Đã rách nát
thì còn gì đáng quý trọng nữa đâu, biến luôn thành giẻ lau cho rồi. Vì vậy,
Lý Huyền bèn lau tay vào áo Trịnh Bá Niên. Nó cảm thấy như thế chẳng
sao hết, chỉ hi vọng người bạn đồng môn mới đừng cảm kích nó quá mà
thôi.

Trịnh Bá Niên nhảy phốc ra xa, mặt mày trắng bệch, run run bảo:

- Ngươi... ngươi bôi cái thứ ấy lên áo ta đấy à?

Lý Huyền cười nói:

- Sợ gì, ngươi cởi ra luôn đi, ta đảm bảo sẽ đền cho ngươi cả cây mới

luôn.

Trịnh Bá Niên lập tức cứng đờ người, vẻ mặt không rõ là cười hay khóc.

Lý Huyền cau mày bảo:

- Ta biết những cao thủ như ngươi không muốn nhận đồ bố thí của người

khác, vì vậy chỉ bằng cứ làm bẩn nó trước...

Trịnh Bá Niên nhảy dựng lên, bóp cổ Lý Huyền, gầm gừ:

- Ngươi... ngươi có biết bộ quần áo này ta phải trả đến một vạn lượng

bạc mới mua được không? Ngươi có biết đây là bộ quần áo mà người ta
sùng bái nhất trên đời là Lục Bắc Đình từng mặc không? Ta tậu về xong,
chưa bao giờ dám mặc, mãi đến hôm nay thi vào thư viện, lần đầu tiên mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.