MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 216

- Chính là luân hồi do tưởng tượng chủ quan, là luân hồi mà bản thân

mình muốn trông thấy. Câu hỏi thứ hai đặt ra là, nếu có thể trông thấy luân
hồi giả, thì có thể biến luân hồi giả thành luân hồi thật được không?

Lý Huyền nghiền ngẫm lời lẽ của Tử Cực lão nhân, cảm thấy câu nói

chứa đựng những ngụ ý ảo diệu khôn lường, càng nghĩ càng thấy sâu xa,
bất giác lộ vẻ vui thích. Tử Cực lão nhân nhận xét:

- Xem ra ngươi cũng lĩnh hội được phần nào rồi dấy. Vậy để ta đặt ra

với ngươi câu hỏi thứ ba, nếu luân hồi giả có thể biến thành luân hồi thật,
thì có thể làm giả luân hồi của người ta được hay không?

Lý Huyền ngớ người, lẩm bẩm:

- Không... không thể nào...

Nó choáng váng trước ý tưởng của Tử Cực lão nhân, ý tưởng ấy vượt xa

mọi hình dung của nó, một ý tưởng mà đến thần tiên cũng không thể nào
thực hiện nổi.

Làm giả luân hồi của người khác? Rồi lại biến luân hồi già ấy thành

thực? Chẳng hạn, khi hai người đấu với nhau, một người chỉ cần nghĩ: kiếp
sau ngươi là con lợn, thế là người kia sẽ biến thành lợn ư? Cho dù người kia
sờ hữu sức mạnh phi phàm, chém tan đất trời chỉ trong một nhát kiếm, mà
vẫn có thể bị biến thành một con lợn ăn no đợi ngày làm thịt à? Thề thì còn
gọi gì là giao đấu nữa, rõ ràng là gian lận trắng trợn mà. Nhưng phải nói
phương pháp này quá ghê gớm. Đụng phải nó, bất kỳ ai cũng chỉ là một con
lợn mà thôi!

Như ngủ mê, Lý Huyền máy móc lặp lại:

- Không... không thể nào...

Tử Cực lão nhân bình thản nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.