MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 219

- Lão già xấu xa, ở đây trống trơn, ông bào tôi biết làm gì? Nước đâu mà

uống? Cơm đâu mà ăn?

Tử Cực lão nhân thản nhiên đáp:

- Đó chính là nội dung bài học - Tử Cực này đã đích thân truyền thụ thì

đời nào có chuyện nhẹ nhàng. Nên biết đám thường phó trên kia đều một
tay ta đào tạo nhé!

Nói đoạn, bất chấp Lý Huyền kịch Hệt phản đối, lão vẫn đóng sập của

đá. Tiếng gào thét thê thảm của Lý Huyền vụt lặng tắt, vì đã bị nhốt lại sau
bức tường đá nặng nề rồi.

Thụ giáo một mình là thế này đây, không có sao trên trời, không có thế

giới huy hoàng mà thú vị trong lòng đỉnh Thái Hạo Thiên Nguyên, không
có Trục Nhật Húc Quang chu, thậm chí không có lấy một người bầu bạn.
Đúng là đời! Nhiều người số đỏ, mà nhiều người số đen khủng khiếp.

Lý Huyền ủ rũ nhìn xung quanh, lòng càng lúc càng sầu héo. Căn phòng

rất bé, chỉ đủ cho nó bước ngang bốn bước, bước dọc sáu bước. Nó ngẩng
đầu lên, chiêu cao của cãn phòng cũng chẳng lấy gì làm khả quan, trần nhà
chỉ cách đỉnh đầu nó hơn hai thước mà thôi.

Lão già nhơ bẩn ghê tởm, dám nhốt ta trong này! Chí ít cũng phải cho

vào một chỗ như không gian ban nãy, có sông có núi, có rừng có đồng, còn
có cái cây đẹp nhường ấy chứ. Được thề thì dẫu bị nhốt đến mấy tháng
cũng không sao, đằng nào cũng có cái ăn cái chơi, còn có ngôi nhà đẹp đẽ
thần kỳ trên cây để ở. Sống trong ngôi nhà cây ấy, chưa chùng đêm ngủ
giấc mơ cùng đong đầy trăng sao.

Ôi, tính lại mà xem, thực tế nó vẫn đang ở trong cái phòng bé bằng lỗ

mũi vùi sâu dưới lòng đất. Lý Huyền thở dài, ngao ngán đến cực điếm.
Nhưng nó không nản lòng, mà bắt đầu quan sát kỹ càng, sờ soạng các vách
tường xung quanh. Lão già nói đúng, lường làm bằng đá gần như nguyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.