MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 220

khối, không nhận ra một kẽ hở nào. Lý Huyền vẫn không buông xuôi, dò
dẫm từng tấc trong phòng một lần nữa, rồi lần nữa, cuổì cùng ngồi vật
xuống đất, không động đậy.

Thôi xong, đúng là bị nhốt thật rồi! Lý Huyền thảm thiết nghĩ. Câu hỏi

nó vừa thét với theo Tử Cực lại hiện ra trong đầu: Cơm đâu mà ăn? Nước
đâu mà uống? Có ai đưa thực phẩm tới không? Nếu người ta quên đưa thì
sao? Nhớ tới A Trường nấu bếp, Lý Huyền cảm thấy khả năng này là rất
lớn.

Bỗng nhiên một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong óc nó: không ai đưa cơm

nước đến cả. Bởi vì lão già thối tha đã nói, đây chính là nội dung bài học.
Lẽ nào lão bắt nó phải tự tìm đồ ăn? Không thể nào! Trong cãn phòng mắt
muỗi sâu tít dưới lòng đất, kiếm đâu ra thức ăn? Nếu không có mấy bức
tường đá này, chưa chùng còn có thể mót được chút rêu... Ngước nhìn bốn
mặt tường khô khốc, nó gạt ngay ý nghĩ đó đi.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, một loạt ý nghĩ khác lại ùn ùn kéo đến theo,

đua nhau quấy nhiễu khiến đầu óc Lý Huyền rối loạn, lòng phiền muộn vô
cùng.

Tử Cực lão nhân thư nhàn ngồi trên chiếc chõng tre nát, lại nhắm mắt

vào.

Rất ít người biết chiếc chõng tre nát ấy là Tiên Du duệ (18), một báu vật

hiếm có trên đời. Phải ngồi trên Tiên Du duệ, Tử Cực lão nhân mới có thể
tưởng tượng ra được ba mươi sáu kiếp luân hồi.

Ba mươi sáu kiếp ấy không phải là giả tạo, bởi vì mỗi kiếp đều đang

hoạt động thật. Mỗi kiếp mở ra một vùng trời, mang lại cho lão một kinh
nghiệm sống khác nhau. Mà tất cả, đều giúp lão tiếp xúc được với bán chất
của thế giới này. Có lẽ còn giúp lão thực hiện được nguyện vọng ấy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.