MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 230

Một kẻ không sợ trời không sợ đất như Lý Huyền mà lại đi sợ một cô

con gái yêu kiều, vài hôm trước mà kể cho Lý Huyền nghe chuyện này, nó
phải cười đến vỡ bụng, không buồn để tâm. Nhưng bây giờ, nó không dám
nghi ngờ câu chuyện ấy chút nào cả, trong đầu nó vang vọng bốn chữ: hồng
nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy!

Tô Do Liên vẫn tươi cười, tuyết vốn lạnh băng, tuy đẹp tuyệt vời nhưng

không khỏi khiến người ta phải co ro tránh xa. Bình thường, khi Tô Do
Liên yểu điệu đứng yên, dáng vẻ cô cao quý đến mức bất khả xâm phạm,
hệt như núi tuyết chói chang tích tụ trên đỉnh trời ngàn năm, nhưng lúc này
trông cô hoàn toàn gần gũi, vẫn kiều diễm như thế nhưng vẻ giá băng đã
tiêu tan, hệt như tuyết ủ trên cung trăng được gió thổi đưa xuống phàm trần,
mọi nét cao xa đều lặn đi, chỉ mang ánh rạng rỡ đến gõ khẽ vào song cửa
trong mơ của người đời.

Lý trí mách bảo Lý Huyền phải mau mau rời khỏi đây, đừng dại mà nấn

ná, nấn ná nữa là nhất định sẽ sa lầy. Nhưng cảm tính lại khích lệ nó tiến
tới, buông thả bản thân, tự nguyện trở thành tù nhân của người đẹp. Tim
đập thình thịch mỗi lúc một mạnh, lâu lắm Lý Huyền mới đưa mắt đi nơi
khác được, gượng cười bảo:

Chúng ta về trường thôi. Cô phải biết là đệ tử của thư viện không được

tự do ra vào đâu.

Nụ cười của Tô Do Liên rạng rỡ như mây màu tan trong tuyết:

Chúng ta không thể về được, bởi chàng sẽ cầu hôn thiếp ở đây!

Lý Huyền gần như nhảy dựng lên.

Cầu... cầu hôn tại sao bỗng dưng sự việc lại tiến triển đến mức này?

Hoang đường quá đi! Tuy nó mê mẫn Do Liên gần chết, nhung nghiệp lớn
chưa thành, chuyện riêng đáng chi? Nó không hề chuẩn bị tâm lý để cưới
vợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.