MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 229

Hôm tụ tập ở Thái Hạo Thiên Nguyên dinh, Lý Huyền đã từng trông

thấy cô bé cười. Hôm ấy nó ở cách cô khá xa, lại cùng chia sẻ nét cười với
các bạn đồng học, vậy mà vẫn ù tai thót tim, huống hồ bây giờ hai người
đứng sát nhau, nụ cười rạng ngòi ngay trước mắt, bảo Lý Huyền làm sao
chịu đựng nổi?

Nó khuỵu xuống, ngất xỉu đi, máu cam dây khắp mình.

Khi tỉnh lại, Lý Huyền cảm thấy toàn thân lành lạnh. Nhưng lạnh một

chút cũng tốt, tỉnh táo nhanh hơn. Liền đó nó ngạc nhiên nhận ra mình đang
ở đằng hậu sơn Chung Nam. Xung quanh mây mù bảng lảng, bản thân nó
nằm ngay trên miệng vực. Đúng lúc ấy, Lý Huyền nghe thấy một giọng nói
êm ái vang lên:

- Chàng thân yêu ơi, tỉnh rồi đây à?

Chàng thân... thân yêu?

Lý Huyền giật thót, suýt nữa lăn tòm xuống vực, tan xương nát thịt

không sao cứu chữa được nữa. Nó gắng nhổm dậy, nhổm tới hơn hai thước
thì phải dùng cả tay mới đứng hẳn lên được.

Tô Do Liên đang ngồi quỳ bên cạnh, trông thanh tao như một đụn tuyết,

dịu dàng nhìn nó. Anh mắt cô khiến Lý Huyền mất tự nhiên, hết sức mất tự
nhiên. Bởi ánh mắt ấy chứa đựng một nét lạ lẫm đối với Lý Huyền. Nó dinh
dính, hút Lý Huyền lại chặt đến nỗi không sao bứt ra được.

Tô Do Liên nhẹ nhàng chìa tay, bàn tay trắng nõn vươn về phía Lý

Huyền, lớp sa mòng phủ trên cánh tay cô bé hơi co lên, để lộ làn da tươi tắn
nuột nà. Lý Huyền giật mình đánh thói, nhảy phắt ra sau, hốt hoảng hỏi:

- Cô... cô định làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.