MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 228

Ối cha! Sao hai bàn tay lại mềm mại, cầm nắm dễ chịu thế này?

Người nọ bật kêu, tiếng kêu vang lên thánh thót đến nỗi khiến đầu óc Lý

Huyền mơ màng, tưởng đâu mình vừa rơi vào một đống tuyết êm êm mát
rượi, còn bốn bề là một thế giới long lanh:

- Ngươi làm gì vậy?

Lý Huyền giật bắn mình, ngẩng đầu lên. Ở trong mật thất lâu quá nên

tâm trí nó hơi lơ mơ, việc trầm tư mặc tưởng quá độ cũng khiến nó chậm
chạp hơn bình thường, nhưng vừa nhận ra người trước mặt, nó choàng tỉnh.

Bất kế lúc nào, trông Tô Do Liên cũng như một tia sáng, một tia sáng

toà ra từ tuyết.

Ấy là thứ ánh sáng dịu dàng vô hạn, thanh tao vô hạn, êm đềm tột cùng,

toả rạng một cách hiền hoà hệt như sự từ bi do thần linh ban xuống. Khẽ
khàng, nhẹ nhàng như tuyết rơi... Trên đời này có gì quyên rũ hơn tuyết? Ai
cưỡng nổi tuyết một nụ cười?

Làn da của Tô Do Liên vốn đã mịn màng êm ái, giờ còn phơn phớt hồng

khiến cô bé đẹp hơn gấp bội. Ánh hồng phát biến vẻ thẹn thùng thành diễm
lệ, biến nét kiều mị thành mê hồn, Tô Do Liên không còn là tuyết - đẹp
nhưng băng giá - nữa, mà đã biến thành một mỹ nhân nổng nàn của trần
gian. Lý Huyền rạo rực như thiêu như dốt trước hơi thở thơm tho của cô bé,
miệng đã há ra định nói, nhưng tim đập dữ dội, không sao thôi được nên
lời.

Trang giai nhân tuyệt sắc này đủ sức khiến nước nghiêng thành đổ, một

Lý Huyền nhỏ nhoi như nó làm sao tránh được liêu xiêu?

Tô Do Liên nhìn bộ dạng ngơ ngần, muốn nói mà không thành tiếng của

Lý Huyền, bất giác bật cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.