MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 226

thì tại sao vẫn còn bao nhiêu kẻ coi thường tôi? Lẽ nào tôi chưa phải thiên
tài? Lẽ nào tôi không đáng cho họ sùng bái?

Khuôn mặt đương hào hứng của Tử Cực lão nhân lập tức xịu xuống.

Lão vốn tóc trắng da căng, tinh thần quắc thước, ngờ đâu nghe xong thắc
mắc của Lý Huyền, trông lão già sọm hẳn đi. Lý Huyền túm lấy lão, cật
vấn:

- Ông bảo cho tồi biết, rốt cục là tại sao?

Nó gồng sức lắc thật mạnh. Tử Cực lão nhân y như phải bỏng, luồng

cuống trèo lên Tiên Du duệ, đột ngột tái tạo ba mươi sáu luân hồi, tức thì
túp lều tranh ngập chớp ngập nắng, cái cây khổng lổ bí hiểm lắc lư hiện ra,
kéo theo rừng núi thảo nguyên trái dài tít tắp. Chỉ khác là lần này các luân
hồi không còn đón chào Lý Huyền nữa. Bùng một tiếng, nó bị đẩy tuốt ra
ngoài. Lực đấy quá mạnh, Lý Huyền mất tự chủ lăn lông lốc xuống núi, ngã
đến sưng tím mặt mày.

Nhưng nó vẫn chưa hiểu, thực sự không hiểu! Nó ngơ ngơ ngác ngác,

khố sở suy nghĩ. Đã mất bảy ngày trời mà không ra vấn đề, e rằng cả đời
cũng không sao phá giải được nghi hoặc nữa. Cuộc sống của nó sẽ mãi lún
sâu trong băn khoăn thắc mắc, mỗi manh mối giúp nó hé mở đều có thể trở
thành ngọn cỏ cứu sinh.

Bất chợt, một bóng tím sáng lên. Thân hình thon cao đĩnh đạc của Thạch

Tử Ngưng hiện ra trước mặt Lý Huyền. Trên tay cô ta cầm một thanh kiếm,
kiếm cũng thon dài như cặp chân chú nhân. Đôi mắt lạnh lẽo chứa đầy sát
khí, nhìn chằm chặp Lý Huyền. Trông qua là biết, Thạch Tử Ngưng đà
chuẩn bị đầy đủ để giành bằng được chiếc ghế đại sư huynh. Nhưng Lý
Huyền có vẻ không bận tâm dến thanh kiếm, nó bước thẳng tới, chân thành
nhìn vào mắt Thạch Tử Ngưng, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.