MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 236

Tiếng thét khiến long vương chững lại, đôi mắt mở to thoáng một tia

nghi hoặc. Hiển nhiên nó bất ngờ vì Lý Huyền lại biết tên mình. Số người
quen nó trên đời không quá hai bàn tay, mà người nào cũng danh tiếng lẫy
lừng, chẳng phải hạng oắt con chưa ráo máu đầu thế kia.

Loài rồng vốn không cho phép phàm nhân nắm được tên mình, bởi

chúng thường tự đề cao, chúa ghét bị con người thét gọi. Chỉ có người nào
quyền năng phi phàm mới tìm biết được tên loài rồng, và đó cũng thường là
người đủ sức mạnh để sai khiến chế ngự chúng. Nhưng Lý Huyền tuyệt
nhiên không thuộc đắng cấp phi phàm ấy. Từ thân thể nó, An Nã Già La
đánh hơi thấy mùi vị ghê tởm của bọn yêu long.

Yêu long là phản đồ, là mối sỉ nhục của loài rồng. Để một kẻ phàm trần

có mùi yêu long giẫm lên đầu lên cổ là sự nhục nhã đốì với An Nã Già La
long vương cao quý. Bởi thế, An Nã Già La mới phải gác giấc ngủ trưa,
đích thân lên thu thập thằng ranh đáng ghét này.

Và mọi chuyện sẽ đúng như thế nếu thằng ranh không hô tên nó.

Phải hỏi han cặn kẽ đã.

An Nã Già La kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giọng nói ầm ầm làm rung

chuyển cả phần hậu sơn Chung Nam:

Con người, vì sao ngươi biết pháp danh của ta?

Thấy An Nã Già La ngừng tấn công, Lý Huyền mừng húm. Chẳng lẽ

rồng đen dị ứng với cái tên này? Lý Huyền suy nghĩ nhanh như chớp, rồi
toét miệng cười. Nụ cười quả có uy lực vô song. Vừa cười được, nó liền
cảm thấy bao mối kinh hãi ràng rịt lấy mình tan biến gần hết, tức thì quả
quyết khôi phục lại dáng vẻ bất cần ngạo nghễ ngày thường, cười hì hì bảo:

Ta không những biết tên ngươi, mà còn biết ngươi đang chịu phạt. Bởi

chính Từ Cực lão nhân phái ta đến phạt ngươi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.