MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 267

Liệu tìm được gì đây? Địa thất vốn rất đơn sơ, đơn sơ tới mức chỉ toàn

đá là đá, không còn gì nữa, mà đá thì làm sao sơ hở được? Lý Huyền ngồi
phệt xuống đất, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

Một phút... hai phút... một canh giờ... hai canh giờ... Lý Huyền càng lúc

càng đói, dòng suy tưởng trở nên hỗn loạn. Có cách gì không nhỉ? Nó mang
máng cảm thấy địa thất có chỗ không bình thường. Những thứ được tạo ra
từ tưỏng tượng luân hồi, bất luận trông giống thật bao nhiêu thì cũng vẫn
khác xa sự vật trong thực tế Nhưng trường hợp này khác ở đâu thì Lý
Huyền chưa thể xác định được.

Nếu không phát hiện ra, mình sẽ chết ở đây mất...

Địa thất có chỗ nào khác thường? Trong này chỉ toàn đá thôi... Sực nghĩ

ra, Lý Huyền nhảy cẫng lên. Đá này liệu có giống đá thật không? Thử đi, sẽ
biết ngay mà. Lý Huyền cười ha hả, gỡ một miếng sắt nhỏ trên xe chở sách
xuống. Dồn sức thật mạnh, nó gõ vào đá. Một lượt, hai lượt, lại lần nữa!
Rồi nó đắc ý cười toáng lên:

Lão già, tôi phát hiện ra rồi! Cái thứ đá chết tiệt do ông tưởng tượng này

không bắn tia lửa khi cọ xát.

Ánh sáng lóe lên, Lý Huyền và chiếc xe đã được đưa về Thụy Lư. Tử

Cực lão nhân nhìn nó, khuôn mặt không lộ chút tán thưởng nào:

Ta những tưởng ngươi phải tìm ra sớm hơn kia. Ai dè ngươi lề mể tới

tận lúc này.

Lý Huyền nổi điên. Vô duyên vô cớ gánh chịu khổ sở bao lâu, khó khăn

lắm mới thoát thân lại bị ăn mắng. Thế giới này còn gì là công bằng không?
Nó chẳng nói chẳng rằng, đỏ mặt tía tai. Tử Cực lão nhân thủng thẳng bảo:

Những lời ta nói vói ngươi trong địa thất là đã hé mớ sơ hở rồi. "Không

còn ánh sáng", tức là xoay xở cách nào ngươi cũng không tạo ra ánh sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.