MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 287

Câu thơ lần này tương đối mạch lạc. Lý Huyền chưa đọc được bao nhiêu

sách, nhưng cơ bản là nghe hiểu được. Nó lấy cây trâm trong ngực áo ra,
lòng chứa chan sầu thảm. Dạo đầu dồn ép Long Vi, cướp lấy trâm vàng,
không ngờ vật đổi sao dời, bây giờ đến lượt nó mắc nợ cô ta hẳn mười vạn
lượng vàng, phải ký giấy bán thân cả đời. Tuy nhiên, sầu thảm thì sầu thảm,
việc cần làm vẫn phải làm. Nó chìa cây trâm cho con vẹt:

- Ngươi trình món này lên chủ nhân, người nhất định sẽ hiểu.

Vẹt trắng nghiêng đầu nhìn Lý Huyền. Không hiểu sao, Lý Huyền đọc

được trong ánh mắt nó một tia khinh miệt. Con chim khốn kiếp này dám coi
thường mình? Cũng may vẹt trắng chỉ nhìn chốc lát, rồi gắp cây trâm bay
trở vào. Lý Huyền ngẫm nghĩ hồi lâu mới hiểu, chắc con vẹt chán ghét vì
nỗi nó không đối đáp bằng thơ đây mà.

Một lúc sau, vẹt trắng bay trở ra, thả trâm vàng vào tay Lý Huyền:

- Đài tiên rạng rỡ ánh tươi, mong chờ tiên tử xuống nơi Dao trì.

Lý Huyền mất hết kiên nhẫn:

- Này chim, ngươi có thể ăn nói cho tử tế được không?

Con vẹt ngẩn ra, sừng sộ lườm thằng nhóc rồi quay mình bay vào. Lý

Huyền nhanh mắt nhanh tay, chộp luôn lấy nó. Con chim hoảng vía, quằn
quại giãy giụa để giật ra. Nhưng nó bé như thế, làm sao khỏe bằng Lý
Huyền. Thằng nhóc bật cười khô khốc:

- Bảo cho ta biết, ngươi tên là gì?

Vẹt trắng chắc hẳn sợ hãi, liền kêu the thé:

- Đạo trời phạt kẻ ác tà, nhân nào quả nấy khó mà thoát thân.

Lý Huyền tát bốp vào đầu nó:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.