MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 289

sao mà bạo lực, ngay cả việc để nàng nhìn nó cũng như một sự xúc phạm
đến nàng.

Lý Huyền vội vàng nới lỏng tay. Tiểu Ngọc dần dần hồi tỉnh, rít một

tiếng tủi hờn rồi bay về bên chủ nhân. Người con gái dịu dàng nói:

- Ta tên là Dung Tiểu Ý.

Thấy nàng không chất vấn mình về thái độ mạo phạm Tiểu Ngọc, Lý

Huyền thở phào một hơi, mỉm cười:

- Tên hay, cái tên này...

Nó định tán tụng danh tính của nàng, nhưng há miệng ra mới biết kiến

thức của mình hổng lỗ chỗ, khó lòng tổ chức được một câu văn vẻ. Mà nếu
không dùng một câu văn vẻ, thì coi như tiết mạn con người thanh nhã kia.

Nhà người ta, đến vẹt cũng biết ngâm thơ; mình còn dám khoe khoang

gì? Nghĩ vậy, Lý Huyền không khỏi buồn rầu. Người con gái này là chiếc
gương trong nhất trên đời, bất kể ai soi vào nàng cũng cảm thấy bản thân
mình nhớp nhơ ô trọc.

Đôi mắt ngời sáng của Dung Tiểu Ý đăm đăm nhìn Lý Huyền, không

mảy may bận tâm đến sự lúng túng của nó:

- Long Vi có nói với công tử về những quy tắc riêng của ta không?

Lý Huyền lắc đầu. Dung Tiểu Ý nói:

- Hà Tịnh cốc hết sức thanh khiết, không nhiễm một hạt bụi trần. Trước

tiên công tử hãy tắm táp cho sạch sẽ đi đã.

Nghe nàng nói, Lý Huyền đâm hổ thẹn. Mấy ngày rồi nó chưa rửa ráy,

quần áo thì bẩn thỉu xốc xếch, két đầy những đất. Một kẻ lỗ mãng mọi rợ
như mình đứng trước mặt con người tao nhã nhường kia, khác nào lăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.