MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 288

- Thôi ngay cái thứ thơ thẩn thối tha rối rắm ấy đi!

Câu nói khiến con vẹt tổn thương quá mức tưởng tượng. Nó rít lên chói

tai, hai mất trợn trừng nhìn Lý Huyền, ngực phập phồng gấp gáp, lăn quay
ra ngất lịm. Lý Huyền cả kinh, đâu ngờ lòng tự tôn của một con vẹt lại cao
đến độ này. Nó chỉ định dọa chơi thôi mà.

Chợt một giọng thanh tao cất lên:

- Tên nó là Tiểu Ngọc.

Lý Huyền nghe tiếng ngẩng đầu. Giọng nói đầy ma lực, khiến ai nghe

phải cũng nảy sinh khao khát diện kiến chủ nhân, xem dung mạo ra sao mà
sở hữu thanh âm êm đềm đến thế. Nỗi khao khát ấy mạnh mẽ không kém gì
một nhu cầu bản năng.

Giữa vùng lục thẫm xuất hiện một ánh lục nhạt, lục thẫm là cảnh sắc

diễm lệ của Hà Tịnh cốc, lục nhạt chính là người con gái được ôm ấp giữa
cảnh sắc ấy. Lý Huyền bỗng nhận ra mình không sao thâu tóm được hình
ảnh về con người nàng, không biết dùng lời nào miêu tả diện mạo và vốc
dáng kia.

Nàng là giọt mưa đầu tiên rơi trên dòng sông mùa thu, đầu tiên mà thấm

đẫm nhuần nhị ngàn năm. Nàng là sắc xanh cuối cùng trong ngọn núi xa
thẳm, cuối cùng mà ngưng tụ hết ưu tư muôn đời. Nàng yên bình, một thứ
yên bình khiêm nhường, nhàn nhã, an ổn. Bàn tay nàng cầm ô, khiến ánh
nắng không chạm tới người. Sóng mất nàng nhìn Lý Huyền cũng nhuốm
sắc xanh, tiệp màu với tấm áo mềm mại. Bàn tay thanh thoát như sợi tơ
quấn trên cán ô cứng bằng trúc. Khung người nàng như làm bằng gió, tưởng
chừng sẽ bay bổng đi, hóa thành bụi mịn bất cứ lúc nào. Bụi mịn ấy lại
cũng là muôn vàn chấm xanh, phiêu phất trôi ra ngoài thế tục.

Thật phi lý, cái mặt không biết xấu hổ của Lý Huyền bỗng đỏ bừng.

Trước làn thu ba trong trẻo kia, nó thấy hành động của mình sao mà thô tục,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.