MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 307

Lý Huyền sững sờ. Tìm mộ? Đào hố? Trời ơi, con gái con đứa kiểu gì

thế này?

Bấy giờ, có tiếng gõ cửa ngập ngừng vọng vào, Lý Huyền rú lên, trốn ra

sau lưng Tô Do Liên. Cô bé tái mặt thảng thốt:

- Lang quân, ma đấy! Chàng phải bảo vệ thiếp nhé!

Lý Huyền gào:

- Không! Cô phải bảo vệ ta!

Tô Do Liên phản đối:

- Thế thì không được. Nói vậy là chàng không vượt qua nổi thử thách

này rồi. Quy định ở quê thiếp nhấn mạnh, nếu nam nhân thất bại trước khảo
nghiệm thì không được làm nam nhân nữa.

Lý Huyền nổi da gà:

- Không được làm nam nhân là sao?

Tô Do Liên mỉm cười:

- Lấy ví dụ cho dễ so sánh, thì là thái giám!

Thái giám? Lý Huyền suy sụp tinh thần. Nó chưa kịp hỏi rõ nguyên

nhân, từ phía ngoài đã vẳng lại tiếng sột soạt khe khẽ.

Một thân thể tàn tạ già nua đứng án ngay cửa, tay giơ cao, nhưng đó

không thể gọi là tay được nữa, bởi vì phân nửa xương trắng đã lộ hết ra
ngoài, máu thịt thâm đen hư hoại máng bên trên, trông y như một con cá
muối bán ế nhiều năm treo trên sợi dây thừng mục nát. Hắn gõ lên vị trí
cánh cửa. Dù không hề có cửa, tiếng gõ vẫn vang lên rành rọt, không hiểu
tại sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.