MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 321

- Đó là những tháng ngày đáng hoài niệm.

Tô Do Liên cười bảo:

- Ta nghĩ mai sau ta cũng sẽ hoài niệm những ngày này.

Dương Tiên chằm chằm nhìn cô, giọng sâu xa:

- Tiểu cô nương! Thế này không được đâu, cứ như vậy mãi sẽ cố một

ngày cô phải lòng hắn đấy...

Tô Do Liên biến sắc mặt, kinh ngạc nhìn Dương Tiên.

Nữ tử đẹp tựa thiên thần ấy cũng lặng lẽ nhìn lại cô, nhìn như thấu vào

tận đáy tim sâu kín. Tất cả những bí mật của cô đều bị phơi trần, bị bóc
sạch trước sóng mắt nàng.

Sẽ có một ngày cô phải lòng hắn...

Sẽ ư? Tô Do Liên lặng lẽ suy nghĩ.

Không gian bỗng nhiên lạnh giá. Gió tuyết ngập trời, Tô Do Liên chợt

thấy lại mình như một ngàn năm trước, đơn độc đứng giữa hoang vu, vọng
nhìn điểm sáng nơi xa xôi vô hạn. Đó là điểm sáng mà đi thế nào cũng
không tới được, rướn thế nào cũng không với được.

Một cảm giác xa lạ dâng đầy trái tim yếu đuối, cô bỗng cảm thấy phiền

não vô cùng.

o O o

Lục Khục ngoạm Lý Huyền, sột một tiếng đã nhảy đi rõ xa. Còn chưa

tiếp đất, nó đã quất mạnh cái đuôi to dài, một vầng mây khói liền rùng rùng
chuyển động, thân hình con thú tiếp tục bật lên, chỉ thoáng chốc đã băng đi
đến mười mấy trượng, lao vút vào một ngôi mộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.