MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 329

u ám buồn tẻ cũng thực là tuyệt vời. Tuy việc rời xa chủ nhân khiến nó hơi
mất hứng, nhưng vốn rất giỏi điều tiết tâm trạng của mình, nó bèn coi Lý
Huyền là chủ nhân, và bắt đầu sống vui vẻ thư thái hơn nhiều. Mỗi lần Lục
Khục ngủ, chân đặt lên bụng Lý Huyền mà nói mớ mi-ao mi-ao, nước mắt
Lý Huyền lại im lìm giàn giụa.

Nó với Lục Khục, kẻ nào mới là chủ nhân đây?

Tai vạ nào đã hết! Chương trình học của Tử Cực lão nhân càng lúc càng

biến thái. Lão bảo muốn Đối Nhãn thần công của Lý Huyền trở thành thần
công thực sự, nên nhốt nó trong cảnh luân hồi đằng đẵng một tháng trời,
không cung cấp bất kỳ một thứ gì, bắt nó nhìn trừng trừng vào tường suốt
thời gian ấy.

Song sự việc khủng khiếp nhất phải là việc Lý Huyền vô tình phát hiện

ra mỗi lần trông thấy cảnh tiếp theo đây, nó lại đứng chết sững tại chỗ, thậm
chí còn manh nha ý muốn quyên sinh.

Cảnh đó là cảnh Thạch Tử Ngưng luyện kiếm, mà luyện theo đường lối

vô cùng khắc khổ. Lý Huyền thề rằng, cho dù biết rõ bản thân sắp bị hàng
vạn kẻ truy sát, nó cũng không thể luyện tập chuyên cần nghiệt ngã đến thế
được. Dù mồ hôi đầm đìa khắp người, Thạch Tử Ngưng cũng không chịu
nghỉ. Dù là một chiêu thức đơn giản, cô ta cũng luyện đến hàng ngàn lần,
kỳ cho thành thạo mọi biến hóa nhỏ nhất mới thôi. Sự luyện tập ấy hoàn
toàn không phải là việc gây lãng phí thời gian. Dù là kẻ ngoại đạo, Lý
Huyền cũng cảm nhận được rằng, kiếm pháp của Thạch Tử Ngưng đang
dần dần thay đổi, sát khí uy lực trong từng chiêu thức càng lúc càng dữ dội.

Thế vẫn chưa đáng sợ. Đáng sợ là trên tấm đích Thạch Tử Ngưng dùng

để luyện kiếm, khắc rành rành hai chữ: “Lý Huyền”!

Ặc Ông trời ơi ỉ Sao cô ta hận mình như vậy chứ? Cuộc đời Lý Huyền

vốn đã u ám vì bị mười vạn lượng vàng đè nặng, bây giờ lại giăng thêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.