MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 349

đưa lặng lẽ, dẫn dụ những linh hồn lạc đường.

Lý Huyền kéo Long Vi lại, ôm chặt lấy, dùng thân mình che chắn cho

cô. Long Vi nổi giận:

- Ngươi lại muốn ôm... - Đoạn ngưng bặt, vì cô cũng đã trông thấy đốm

sáng rồi.

Đó chỉ là một đốm sáng nhỏ, nhưng liên tục di động, giống mắt sói hung

ác đang dữ tợn nhìn con mồi. Trong đốm sáng chất chứa sự khao khát tham
lam, y như thể sự sống còn của nó phụ thuộc vào mỗi sinh mệnh mà nó lùng
bắt được, vì vậy ở nó toát ra sự vô tình, tàn nhẫn, độc địa, ác man.

Đốm sáng khiến Lý Huyền và Long Vi không rét mà run. Rừng rú hoang

vu, vực sâu tăm tối, không ai tương trợ chúng cả.

Đốm sáng hết phình ra lại co vào, tựa hồ đang cân nhắc điều gì, nhất

thời chưa xông tới vội. Lý Huyền hạ giọng, thì thào hỏi Long Vi:

- Lụa đỏ của cô giờ có bay lên được không?

Long Vi nhăn nhó lâc đầu:

- Công lực ta chưa đủ, đai lụa chỉ bay được từ từ, e rằng không thoát nổi

sự truy sát của kẻ kia.

Lý Huyền nói:

- Bay được là tốt rồi. Lát nữa ta đánh lạc hướng hẳn, cô mau cưỡi lụa đỏ

mà thoát khỏi vực, trốn về thư viện, đừng tùy tiện ra ngoài nữa.

Long Vi kêu lên:

- Không! Hắn sẽ giết ngươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.