nghe theo quyết định của tôi, nếu tôi nói không em cũng sẽ không đi nữa,
lòng tôi rối loạn lại áy này, tôi không thể ích kỷ, thôi cứ tôn trọng cái truyền
thống kỳ lạ này của trường học đi. Vạn phần không muốn cho Tiêu Hà đi,
em đi cả nhà lạnh lẽo vắng vẻ, người không có trở nên tịch mịch khác
thường. Lúc 7 giờ tôi vô tình gọi điện thoại cho Tiêu Hà, cố kìm nén cái ý
niệm muốn em về nhà, rất nhanh tôi liền cúp máy. Mười giờ lên giường
nằm lại nghĩ về Tiêu Hà. Như bị thôi miên tôi đẩy cửa phòng của em. Chăn
gấp thành góc cạnh rõ ràng như khối đậu hũ, áo ngủ cũng gấp gọn gàng đặt
trên chăn. Tôi vùi đầu mình thật sâu lên cái gối của em, tận hưởng mùi
hương của em, rồi em lấy chiếc áo của em bắt đầu chìm vào giấc ngủ, ảo
tưởng như em đang bên cạnh tôi lúc này. Trong mông lung, hình như có
người vào phòng, đèn bật sáng, tôi bị ánh sáng của ngọn đén chói mắt bừng
tỉnh. Tiêu Hà đang đứng ở cửa, tôi thanh tỉnh ngay lập tức, chật vật đứng
lên, vứt lại áo ngủ của em muốn bỏ trốn, chân nọ vấp chân kia cuối cùng
ngã trên sàn nhà. Tiêu Hà chạy thật nhanh tới đỡ tôi. May mắn ngẩng đẩu,
khuôn mặt tuấn mỹ của em đang ngay trước mắt tôi. Tôi ngây ngốc, ngơ
ngác nhìn em, vươn bàn tay xoa xoa mặt em, ngón tay tôi lướt nhẹ qua mày
kiếm dày đậm, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, rồi xoa xoa cặp môi
hồng nhuận, nhẹ nhàng ve vuốt. Nhưng hết thảy chẳng làm tôi thỏa mãn
khát vọng muốn có em, tới gần em, đôi môi khẽ chạm vào em, rồi đầu lưỡi
vươn ra, ngốc nghếch mà tinh tế liếm mút lấy môi em. Hai tay không biết
liêm sỉ đặt trong ngực em, tôi, hoàn toàn không thể khống chế được bản
thân, cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ đã chạy khỏi đầu tôi chẳng còn tung tích,
tham lam hôn em. Tiêu Hà muốn tránh đi, tôi lại càng ôm chặt, không cho
em đi. Tay đã bắt đầu sờ loạn lên, đụng chạm vào em khiến dục vọng trong
tôi càng trào dâng mãnh liệt. Sự tình cứ như thế xảy ra. Khi Tiêu Hà phá tan
lớp màng mỏng trong tôi, tôi không hề thấy đau đớn, chỉ gắt gao ôm lấy
lưng em, thâm tình gọi tên em “Tiêu Hà, Tiêu Hà”, một tiếng nối tiếp một
tiếng, làm lòng người mềm nhũn ra.
Khi ánh dương quang chiếu vào gian phòng, tôi nhìn thấy gương mặt
không biểu cảm bên cửa sổ của Tiêu Hà. Đoạn trí nhớ đêm qua đánh úp lại.
Là tôi dụ dỗ Tiêu Hà, dụ dỗ Tiêu Hà mới 16 tuổi. Tử tâm cũng có, nhưng