MẠC NHẤT CHÂN TRỜI GÓC BỂ TÔI QUYẾT TÌM ĐƯỢC EM - Trang 59

Nhiều nữ sinh vây quanh Tiêu Hà như thế, Tiêu Hà sẽ tìm được người mà
em thích, người ấy nhất định sẽ thật xinh đẹp, thật giỏi giang, xuất chúng y
như em vậy. Trái tim tôi đong đầy chua xót cùng khổ sở. Tiêu Hà, Tiêu Hà
em đã quên chị rồi có phải không? Đã quên Mạc Nhất rồi sao?

Qua một năm, lại đến nghỉ hè, nhận được cuộc điện thoại thứ hai mà

Tiêu Hà chủ động gọi về, “Em được cử ra nước ngoài. Ít nhất là 2 năm sẽ
không về.” Tôi ở đầu dây điện thoại bên này trầm mặc, Tiêu Hà em là vì
không muốn nhìn thấy chị đúng không? Hận chị đến tận mức này sao?

Đồng Đồng hai tuổi, đi nhà trẻ, mặc bộ đồng phục nho nhỏ, xinh đẹp

sáng sủa. Đồng Đồng là báu vật của cô giáo, cái miệng nhỏ nhẳn ngọt như
ăn mật, khiến người lớn rất yêu quý, đồ ăn ngon đều đem đến cho thằng bé.
Còn Tiêu Hà ra đi đã được 3 năm.

Đồng Đồng ba tuổi , lên mẫu giáo lớn, rất uy phong khí thế, như là một

lãnh đạo nhỏ tuổi, khoa chân múa tay hoan hỉ, khiến tôi cứ buồn cười mãi.
Đồng Đồng là bảo bối của tôi, là sinh mệnh của tôi, nếu không có con thật
không biết mấy năm nay trôi qua như thế nào. Tiêu Hà rời đi cũng sắp được
4 năm rồi.

Điện thoại ra nước ngoài rất đắt tiền, mà tôi còn phải nuôi Đồng Đồng,

tiền Tiêu Hà gửi vào thẻ tôi cũng không có động tới. Lúc trước nhận nuôi
em cũng không phải vì muốn em báo đáp cái gì, bây giờ lại càng không.
Mỗi tháng gọi cho em 1 lần, hỏi han tình hình, biết em bình an là được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.