MẠC NHẤT CHÂN TRỜI GÓC BỂ TÔI QUYẾT TÌM ĐƯỢC EM - Trang 67

Tiêu Hà thô lỗ kéo quần áo của tôi, không có khúc dạo đầu liền cứ thế

tiến vào, quá đau khiến tôi rơi lệ, lại nhịn xuống, người bên trên vẫn điên
cuồng cử động. Tôi cắn chặt chăn, nghĩ tới bên cậu luôn là giấc mộng lớn
nhất của tôi, một chút đau đớn này có là gì đâu, so với 4 năm đằng đẵng chờ
đợi kia thật là nhỏ bé không đáng kể, nhưng nước mắt rơi càng ngày càng
nhiều.

Tiêu Hà không cho tôi đi làm, cậu không muốn người khác biết tôi, phu

nhân của cậu lớn hơn cậu 9 tuổi. Có đau lòng, nhưng tôi làm sao có thể thay
đổi được sự thật ấy. Làm chức vị thiếu phu nhân cũng chẳng có gì, dù trước
kia vô cùng căm ghét cuộc sống xa hoa như thế này nhưng mà hiện tại lại
vui vẻ chịu đựng. Chăm sóc nhà cửa, làm đồ ăn ngon chờ đợi hai nam nhân
mình yêu nhất trở về nhà, đó là hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ.

Nhưng mà với tôi thứ hạnh phúc này chỉ ngắn ngủi như một giấc mơ

đẹp. Sau đêm tân hôn, Tiêu Hà chuyển sang phòng khách, không một lần
nào bước vào phòng tôi nữa, còn mẹ đẻ của cậu cũng xuất hiện.

Tiêu Hà vô cùng hận người mẹ tuyệt tình kia, nhưng dù thế nào vẫn

không thể thay đổi được, không thể dứt bỏ được sợi dây huyết thống. Gặp
lại mẹ đẻ trong túng quẫn nghèo khổ, tuy là ghét bỏ nhưng vẫn đón bà ta trở
về.

Đây là một người mẹ chồng vô cùng khinh bỉ tôi, bà cho rằng tôi câu dẫn

con trai kiệt xuất của bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.