cay muốn khóc, mẹ tôi cũng chưa bao giờ sờ đầu tôi. Tôi chờ đợi cô tuyên
án, không thể tưởng tượng được, cô lại mang tôi đi gặp hiệu trưởng nói
muốn nhận nuôi tôi!
Vì vậy, tôi ra khỏi nhà mình, đến nhà cô. Cô không bắt tôi gọi cô là
“mẹ”, cũng không có khả năng trở thành mẹ của tôi, cô còn rất trẻ. Rất cảm
kích cô, cũng không nghĩ ăn không trả tiền, cho nên mỗi ngày tôi đều dậy
rất sớm làm điểm tâm. Ở nhà tôi trước kia, tôi cũng làm như vậy.
Cô Mạc đối với tôi rất tốt, cái gì cũng hỏi ý kiến tôi, chỉ là thường xuyên
sờ đầu hay hôn lên mặt tôi. Tôi không có thói quen tiếp xúc nhiều với người
khác nên thường xuyên đỏ mặt, nhưng cô lại bảo tôi là “thiên sứ”, tôi không
giống họ, không có mệnh tốt như họ.
Trên lớp vẫn có vài đứa bạn nhìn tôi không vừa mắt, nói tôi cướp “bạn
gái” chúng nó, thật sự tôi bị đeo lấy cái tội này, lũ chúng nó chỉ là lũ mơ
mộng hão huyền, con gái chẳng có một chút hứng thú với chúng. Không thể
tượng tượng được, chúng nó hợp lực lại đánh tôi, tôi cũng không sợ, lao vào
cùng chúng nó đánh nhau. Lúc cô Mạc đến, tôi đã bị đánh cho bầm dập,
nhưng bọn kia cũng còn chút nghĩa khí, không chạy đi. Đương nhiên cô
Mạc bảo vệ tôi, giận dữ mắng chúng nó một lúc, bất quá còn tưởng sẽ phạt
chúng nó.
Lúc bôi thuốc cho tôi, mắt cô Mạc có chút ướt, tôi rất cảm động, nhất
định tương lai tôi phải báo đáp cô thật tốt. Còn chưa nghĩ ra phương pháp
báo đáp, thì cô đã mang tôi đi học TaeKwonDo, thật vui, sau này không còn
ai dám bắt nạt tôi.
Cô Mạc có rất nhiều sách văn học, còn có một quyển Hán ngữ rất dày, tôi
lật ra coi. Nói thật, sách tiểu học rất đơn giản, đọc thấy có chút phiền phức.
Ước mơ của tôi là kiếm đồng tiền lớn, vậy phải sớm học xong đại học. Cô
Mạc rất thích cuối tuần nào cũng đi công viên, loại vui vẻ này tôi không có
hứng thú, tôi ngồi trên xích đu, nhìn cô vui quên trời đất. Cô cũng thật giỏi,
chơi còn khỏe hơn cả lũ nhóc ở xung quanh, rất hăng hái. Thích nhất là cô
chơi đủ rồi, liền đưa tôi đi nhà sách, thích mua sách gì thì mua. Loại sách gì