MẶC NHIÊN - Trang 32

Tử Hàn chẳng hiểu, tại sao mọi thứ lại như vậy. Lại như thế.

Nỗi buồn cứ đến một cách tự nhiên, mặc định trong cuộc sống của
anh.

Anh đâu muốn thế, chỉ là anh kém may mắn hơn những người
khác. Nên nỗi buồn đến nhiều hơn, lặng yên nhưng lại vô cùng
đớn đau. Có thế thôi.

Thế rồi khi nỗi buồn qua đi, cũng có thể vui hơn được tí chút.
Nhưng tí chút rồi lại thôi. Mọi thứ lại trở lại với cái vòng lặp của nó.

Yêu thương, tan vỡ, rồi lại là nỗi buồn.

Thật chó chết khi mà cứ phải viết về nỗi buồn như thế này.
Nhưng tôi. Tử Hàn. Cả hai đều chẳng có gì nhiều hơn là nỗi buồn

trong tim.

Lắm kẻ bảo rằng “sến súa”, nhiều người nói “u buồn”, nhưng
người ta có thực sự hiểu, vì sao chúng tôi cô đơn, vì sao chúng ta cô
độc, khi mà bên cạnh, chúng ta vẫn luôn có ai đó kề bên, chăm sóc.

Giờ tôi có mẹ, Tử Hàn thì có một cô gái đẹp kề bên. Đẹp lắm, đẹp
vô cùng.

Nhưng cũng chỉ sẽ là vô nghĩa. Khi anh và cô, không tìm được thứ gì
đó để chung cảm xúc. Trong cuộc đời này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.