MADE IN VIETNAM - Trang 109

ảnh của cô. Cô nhớ mình đang xúc động thì chiếc bút bi hết mực, tiếng gõ
cửa rất mạnh vang lên cùng giọng anh nhân viên khách sạn thông báo có
người đợi dưới cửa. Cô đã chạy ào xuống, không khép cửa phòng nhưng
còn kịp nhét chiếc bút bi vào áo lót ngực. Ba mươi bậc cầu thang trút cả
vào viên bác sĩ Sài Gòn. Trang báo đặc biệt, chiếc mũ trắng, con bướm
trắng tranh nhau làm câu hỏi đầu tiên. Phương tự nhủ sẽ buộc ông ta trả lời
bằng hết, cặn kẽ từng câu một. Mưa ào ạt. Mưa không từ biển vào mà từ
máy cát xét xe xích lô Ba Duy. Mưa Khánh Ly sau một thời gian dài bị
cấm, giờ trở lại tuy không hẳn chính thức nhưng còn ào ạt hơn xưa. Phượng
mải tìm viên bác sĩ trên hai vỉa hè nên không thấy Ba Duy đã đưa cô đến
đầu đường, làm hai vòng bùng binh, lên dốc Đồng Khởi để tiến về phòng
triển lãm của Diễm Xưa. Chiều nay còn mưa sao em không lại, nhớ mãi
trong cơn mưa chiều, làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau... Trịnh Công Sơn
trách móc lần cuối đúng lúc Ba Duy thả Phượng vào vỉa hè rồi vút đi như
tên bắn. Không hiểu đi đâu nhưng có vẻ vội, vội đến nỗi không chào cũng
không hỏi Phượng mấy giờ thì về, đêm nay có đi đâu không, hủ tiếu tôm
cua Thanh Xuân đã từng nếm mùi. Phượng theo đuôi một đoàn khách com-
lê áo dài vừa từ mini buýt hai mươi chỗ ngồi bước xuống. Khách sạn bên
cạnh đang có đám cưới, cô dâu mấy phút lại chạy ra ngoài, vừa để thay váy
vừa để lau hỗn hợp kem nền trộn phấn hồng và nhũ mắt. Ba phút sau
Phượng thở phào khi vị khách đi đằng trước rút ra một tờ giấy chữ rất to,
trong đó những từ hiện đại và truyền thống được viết hoa, in đậm còn
những từ vỗ tay, nghỉ, lên giọng, xuống giọng và chấm hết được gạch chân.
Hai cô gái có vẻ là chị em sinh ba với Công Tằng Tôn Nữ Diễm Xưa tươi
cười ở cửa phòng tranh, người bên phải người bên trái, gặp khách Việt gật
đầu, khách ngoại quốc thì Bông Xoa và Gút I-vơ-ninh. Phượng nghĩ hai cô
cũng Sài Gòn, gốc Huế, với sáu chữ vàng và đỏ trên danh thiếp. Và nếu cô
chị đã tên Diễm Xưa thì hai cô em hẳn là Hạ Trắng và Ướt Mi, hai bài hát
cũng từng làm rạng rỡ tên tuổi nhạc sĩ họ Trịnh. Khi đã lọt vào bên trong,
Phượng đến ngồi vào một chiếc ghế ở hàng thứ mười ba không hiểu sao
không ai ngồi. Sau này hỏi Bình cô mới biết dân Tây rất kị con số mười ba.
Phát hiện thứ sáu này lại khiến Phượng xót xa, ngay cả về mê tín dị đoan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.