MADE IN VIETNAM - Trang 43

lòng vị tha của nền điện ảnh Việt Nam, cô cũng hy vọng về một hay nhiều
kết thúc có hậu. Ôi happy end. Ba ngày lấy chồng được xem vô tuyến cùng
gia đình nhà chồng toàn người Hà Nội, cô cũng học được ba từ ôi happy
end chồng cô tuyên bố vào cảnh cuối mỗi phim. Cô cũng nhớ mãi câu cuối
cùng anh nói với cô ba năm trước: chỉ ba tuần thôi, rồi tất cả sẽ happy end.
Đêm đêm trước khi ngủ bao giờ cô cũng làm một vài giả thiết cho dễ ngủ.
Happy end thứ nhất có thể là cảnh sân bay Hiển xách va li về nước, cô để
mặc nước mắt rơi như mưa rồi mới ngả đầu vào ngực chồng, xung quanh
họ nhất định phải là nắng nhảy nhót hoa nở tưng bừng, những người bên
cạnh bỗng dưng biến mất còn nhạc ngân lên khúc cao trào. Happy end thứ
hai có thể là cảnh nhà riêng của cô ở làng Quyết Thắng, Hiển trở về không
báo trước, cô sẽ quay mặt đi giận dỗi, anh sẽ lại bên cô cầm lấy tay cô rồi
hai vợ chồng chạy thật chậm như trong phim quay chậm, trên đầu vài cánh
diều hoặc vài quả bóng cũng bay thật chậm, nhạc im dần cho đến khi người
xem nhìn thấy chữ hết rất khiêm tốn giữa màn ảnh. Happy end thứ ba được
giả thiết muộn hơn khi cô ngồi ngoài chợ, chính giữa ban ngày, cho khỏi
buồn ngủ vì chợ vắng người mua. Có một thanh niên Hà Nội đến Quyết
Thắng tìm cô, nói là anh Hiển gửi vé máy bay về để cô đi sang Đức gặp
chồng. Giả thiết chưa được kết luận thì cô đã thấy ngay trước mặt một anh
trẻ tuổi chắc chắn người thành phố vì mặc quần bò mài đầu gối, lại đeo
kính đen. Anh hỏi: chị ơi, chị có phải là Liên không. Liên lúc đầu hoảng sợ
quá vì happy end chưa được cô nghĩ đoạn kết đã vội vàng bắt đầu. Anh trẻ
tuổi nói tiếp: tôi biết chị chính là chị Liên nổi tiếng nhất làng. Liên vẫn im
lặng vì sợ. Anh bèn ngồi xuống đối diện với cô, ở giữa là rổ măng khô, rồi
bảo: tôi tên là Chương, rồi cứ im lặng ngắm cô không chớp mắt. Mãi sau
Liên mới hỏi khẽ: anh có phải là bạn thân của anh Hiển không, rồi rưng
rưng nước mắt vì nghĩ có lẽ anh mang tin dữ về cho cô. Anh vẫn im lặng,
chỉ nhìn cô gái đang cúi đầu xuống đám măng khô, anh cứ tưởng tượng đấy
là hoa đu đủ khô. Năm phút sau anh mới nói chậm rãi: chị ơi, sao chị lại
khóc. Tôi đã biết chuyện của chị. Tôi biết ba năm thời bình dài bằng ba
mươi năm thời chiến. Tôi biết phụ nữ khổ như thế nào. Tôi biết nhiều cô
gái chỉ vì chữ danh dự mà mất hết tuổi xuân. Tôi cũng biết nhiều thiếu nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.