MADE IN VIETNAM - Trang 47

anh không thể nhích nổi một bước. Sợi chỉ nhỏ mà không đứt được. Mười
lăm đêm rồi cứ thức dậy là anh lại thấy chiếc gối ướt sũng không biết vì mồ
hôi hay vì nước mắt. Rồi không thể nào ngủ tiếp được nữa, anh thức luôn
cho tới bảy giờ sáng. Đêm thứ mười lăm anh đánh thức cả cô bạn gái đang
nằm cạnh, cũng vào ba giờ sáng giờ Béc-linh, định kể về giấc mơ kì lạ,
định rủ cô uống nước chè nhưng cuối cùng anh chỉ nói: tại sao người Việt
Nam đi đâu cũng khổ. Bốn tiếng sau cô bạn gái của anh mới tỉnh ngủ hẳn,
mới hỏi lại anh tại sao lại khổ. Anh chỉ nói vì anh nhớ Hà Nội quá, làm cô
cứ buồn cười mãi. Vừa uống cà phê sữa buổi sáng vừa ăn nửa chiếc bánh
mì quét thịt lợn sống vừa cười ầm ĩ. Cô bảo anh con trai mà lại lãng mạn.
Tám giờ sáng cả hai ra tới chợ, cô vẫn còn cười. Đến chợ mới thấy lạnh
quá, tuyết rơi hối hả, vừa xuống đất đã đông cứng thành đá. Anh mở cho cô
chiếc cửa nặng, bật đèn cho sáng, bật cả chiếc lò sưởi điện ngoài trời. Cô
nhảy ngay vào trong quầy hàng vuông vức như một cái thùng bia khổng lồ.
Chiếc lò sưởi điện đỏ rực dưới sàn không ngừng chuyển chỗ trong những
hành trình khép kín quanh người cô. Nửa tiếng trước mặt, nửa tiếng sau
lưng, nửa tiếng bên trái, nửa tiếng bên phải. Không phần nào của cơ thể bị
lạnh quá lâu, kinh nghiệm mười năm bán hàng ở Béc-linh dạy cô như thế.
May mà trước khi đi cô đã bình tĩnh giấu trong chiếc áo măng tô to bằng
chiếc chăn bông hai cái áo len một cao cổ, một thấp cổ, cả hai đều dài tay,
đan kiểu vặn thừng và nặng một cân, bóp chặt một chiếc áo thun, chiếc áo
thun thì bóp chặt ngực và bụng. Cả người cô cứng đơ như bị bó bột. Trẻ
con mà nhìn thấy thì bảo là người máy Rô-bô. Đôi chân cô cũng được bảo
vệ trong ba lượt túi ny-lông, hai đôi tất một mút, một bông, rồi tất cả cùng
nén vào hai chiếc ủng da cao đến tận gối. Đầu đội mũ len chạm mắt. Cổ
quàng khăn len chạm mũi. Tay đeo găng len tới khuỷu. Cô ngồi như thế từ
tám giờ sáng đến sáu giờ tối. Hôm nay cô vừa bán hàng vừa cười một mình
làm các cô hàng xóm khác cũng phải hỏi: có cái đếch gì mà vui thế. Cô bảo
cô nhớ nhà quá nên cười cho đỡ nhớ. Mặt hàng cô bán là tất cả những gì
làm bằng vải, từ quần đùi đến áo khoác, từ khăn mùi xoa đến ga giải
giường, nhập từ các nước thế giới thứ ba, giá không cái nào quá ba mươi
Mác. Sáng sáng, anh chở cô và hàng hóa đến chợ, rồi cùng nhau bày hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.