MADE IN VIETNAM - Trang 49

cũng mơ một sợi chỉ đỏ giống hệt như sợi chỉ của anh, cũng buộc lấy một
cổ chân của cô, không cho cô đi đâu cả. Nhưng cuối cùng cô chỉ nói cô
chẳng có gì để mất, nên cô vẫn ngủ được. Cô tắt đèn rồi lăn một vòng đến
tận thành giường bên kia. Giường Đức rộng hơn giường Việt nên anh giơ
tay mãi mà không chạm được vào người cô. Phòng ngủ tối như đêm giao
thừa. Chưa nhắm mắt, chưa kịp mơ, anh đã thấy sợi chỉ đỏ từ đâu bò đến
quấn chặt lấy cổ chân. Sợi chỉ nhỏ mà dai. Tết Việt Nam năm nay ở Béc-
linh đến sau Tết Việt Nam ở Hà Nội mười hai ngày, không phải vì chênh
lệch giờ, không phải vì đường xa quá đi từ Hà Nội đến Béc-linh phải mất
mười hai ngày, mà vì người Việt khi đến toà thị chính thuê phòng thì phòng
đã bị các cộng đồng Thổ nhĩ kì, Trung quốc, Ac-hen-ti-na, Liên Xô cũ
chiếm mất tất cả các tối thứ bẩy lẫn chủ nhật xung quanh Tết. Từ mười năm
nay, chưa bao giờ Tết ở Béc-linh có cùng ngày, cùng giờ với Tết ở Hà Nội.
Từ mười năm nay, cô chưa bỏ một buổi đón xuân. Mỗi năm cô lại thấy nó
đông hơn. Năm năm đầu, gặp ai cô cũng chào, cũng chúc năm mới kiếm
được nhiều tiền, gửi về Việt Nam mua vài mảnh đất. Năm thứ sáu, vừa mở
miệng, các cô cùng chợ đã bảo: sức đếch đâu mà chúc lắm thế. Những
đồng hương của cô đều tự hào nếu quận Cam cố mãi cũng không giống nổi
Sài Gòn thì cộng đồng người Việt ở Béc-linh, tuổi đời chỉ bằng một phần
ba, là một Hà Nội đương thời thu nhỏ, hàng ngày tiếp nhận các đồng hương
đến từ ba miền tổ quốc, từ năm nước Đông Âu. Nói chung người Việt ở
Đức đều coi năm một nghìn chín trăm chín mươi là năm may mắn. Bức
tường Béc-linh sụp đổ, nước Đức thống nhất hồn nhiên cho ra nhiều chính
sách, trong đó có một bộ luật vô cùng ưu ái đối với người nước ngoài. Tất
nhiên là người Đức đã không ngờ đến tính ưa đi xa mới được hình thành
của một dân tộc ở tận Đông Nam châu á, từ trước đến nay chưa hề dính líu
bởi chính sách thuộc địa. Kỉ niệm đầu tiên ở nước Đức không phải buổi đi
dạo ở quảng trường A-lếch hay uống bia tươi với đùi lợn hầm mà là một
tiếng rưỡi ngồi tàu nhận quà từ trong nước gửi sang. Ba chục cây số được
một bánh chưng, một băng Thu Hiền và một tấm ảnh màu - mẹ gục vai bố
giữa vịnh Hạ Long, sau lưng là sóng biển gầm gừ. Những năm tiếp theo,
cộng đồng liên tiếp mở chợ. Chợ nào cũng dép lê, tóc xù, Bạn gái cần biết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.