MADE IN VIETNAM - Trang 79

giáo sư, phó giáo sư và giáo sư danh dự được phong lần đầu, lần thứ hai và
lần cuối cùng. Lương lật trang mới, bút nhảy múa tưng bừng. Hóa ra chị em
toàn là người có học không hiểu chồng con ra sao mà khủng hoảng đến nỗi
phải tìm đến tận phòng giám đốc để tâm sự. Những nhà trí thức mà làm
tình với nhau chắc lịch sự lắm. Lương định hỏi Khánh thêm mấy câu nữa
nhưng nghĩ sao lại thôi, hẹn dịp khác sẽ bàn thêm về lớp bồi dưỡng nâng
cao nghiệp vụ nữ nhân viên khiến Khánh buổi tối về đến nhà còn lo lắng.
Anh thích tâm sự chuyện gia đình với giám đốc hơn, ít ra anh cũng cảm
thấy có ích khi được giám đốc cử đi mua quà sinh nhật cho vợ vụ trưởng vụ
kiểm toán, hay ra sân bay đón ông cụ thân sinh thứ trưởng phụ trách các
khu vực phía Nam, hay đến nhà riêng chữa bệnh ghen cho Huyền, hay
mang phong bì đến gặp hiệu phó trường cấp ba nơi em trai giám đốc vừa
bỏ học tham gia đua xe máy Bờ Hồ. Anh định quay lại bảo mấy hôm nay
con anh bị đi ỉa chảy vì dịch ỉa chảy đang ở trong thành phố, giám đốc phải
phòng bệnh cho con giám đốc trước, anh sẽ đi mua thuốc mang đến tận
nhà, rồi nhìn cánh cửa phòng giám đốc đóng chặt quá, im lặng quá, anh lại
thôi, lòng cứ áy náy mãi. Khi Khánh đã ra khỏi phòng, đã quanh quẩn mấy
vòng bên ngoài mà không biết có nên quay lại hay không, Lương mới ngồi
xem lại những thứ anh vẽ trong lúc Khánh nói lúc nãy, phì cười khi đếm
được đúng mười bộ phận sinh dục của phái nữ, phì cười khi thấy cái nào
cũng chiếm một phần tư trang giấy A4, rồi lại nghĩ từ hồi ngồi ở cái bàn
giám đốc này không hiểu sao cứ cầm bút lên tay là lại vẽ ra ngay cái của ấy,
khéo hôm nào phải đi khám bác sĩ xem có bị bệnh nhịu tay không, nếu có
bệnh nhịu mồm thì hẳn phải có bệnh nhịu tay. Thế rồi Lương cảm thấy lo
lắng. Anh ghét nhất là bệnh viện. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ gặp
bác sĩ và mọi bệnh tật của anh đều được trị bằng mỗi loại thuốc duy nhất là
gừng tươi. Y học bao giờ cũng làm Lương đau quặn bụng. Suốt một tiếng
liền anh tưởng tượng ra mùi cồn, mùi bông băng và ba lần suýt nôn ọe.
Mười hai giờ trưa, Khánh quay lại phòng giám đốc rủ Lương đi ăn trưa để
thông báo dịch ỉa chảy của trẻ con. Lương mặt xanh như tàu lá khiến
Khánh hoảng sợ tưởng dịch đã vào đến cơ quan. Trong nhà hàng Đông
Dương, Khánh càng hoảng sợ hơn khi thấy giám đốc ngồi bất động. Đĩa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.