MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 132

rời khỏi quầy hàng lưu niệm đi theo hắn, gã Răng To cũng bám theo phía
sau lưng cô.

Hồ Đại Khánh mặc bộ quần áo thể thao, sau lưng có một túi du lịch trông
có vẻ rất nặng. Hắn không để ý gì chung quanh, dáng đi cũng rất ung dung
tự tại. Nhưng chỉ mới khoảng trăm bước, hắn đột ngột dừng chân rồi quay
trở lại. Khánh Xuân không kịp tránh, đành phải đối mặt với hắn, để cho hắn
vượt qua gần như đụng vào vai cô. Khánh Xuân cảm thấy lo lắng, mồ hôi
toát ra khắp mình. Cô nghĩ, lực lượng chủ lực đang ở bên trong chờ hắn,
thằng chó chết này tại sao lại không tiến vào bên trong. Để tránh bị bại lộ,
cô nhất quyết không quay đầu lại. Cô vẫn tiến về phía trước thêm vài chục
bước nữa mới dừng chân. Nhưng khi chưa kịp quay người lại, cô đã nghe
thấy một tiếng quát thật lớn vang lên từ phía sau. Tiếng quát ấy khiến
Khánh Xuân rụng rời, quay đầu nhìn lại. Thì ra không biết vì nguyên nhân
nào mà các trinh sát mặt thường phục đã ra tay, mấy người tụm lại với nhau
thành một đống nhưng rõ ràng Hồ Đại Khánh đã thoát ra ngoài và chạy
thẳng về hướng cô. Một cách bản năng, cô thò tay vào trong chiếc túi xách
nhưng không biết chân cô đã vấp phải vật gì nên mất thăng bằng ngã ngồi
xuống đất, miệng lại hô to:

- Đứng lại!

Những trinh sát phía sau Hồ Đại Khánh cũng đồng loạt hô vang, hô câu gì
thì Khánh Xuân nghe không rõ. Cô chỉ trông thấy Hồ Đại Khánh không
chút đắn đo chĩa súng thẳng về phía mình, cũng thấy rõ gương mặt thô kệch
và ánh mắt điên cuồng như loài ác thú của hắn. Ánh mắt ấy như tích tụ sự
thù hận đối với cô đã mấy trăm năm!

Khẩu súng ngắn loại 64 trên tay cô rung nhẹ và phát ra một tiếng nổ đanh
gọn. Hồ Đại Khánh chợt khựng lại rồi bước thêm mấy bước, nặng nề đổ ụp
xuống ngay trước mặt Khánh Xuân. Cô vẫn ngồi trên đất, họng súng vẫn
hướng về phía gương mặt đầy máu cách cô không xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.