MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 178

14.

Trong buổi tập tối nay, hình như hồn vía của Tiêu Đồng để tận đâu đâu.
Những diễn từ vốn đã thuộc lòng đột nhiên biến đi đâu mất cả nên anh cứ
ấp a ấp úng trong mồm. Vị chuyên gia diễn thuyết nhắc đi nhắc lại rằng,
đây là buổi tập cuối cùng trước khi ông ta rời khỏi Bắc Kinh để đi dạy ở
một nơi nào đó, hy vọng Tiêu Đồng có thể tích cực hơn. Có điều cả ông ta
lẫn Lư Lâm Đông đều không thể hiểu vì sao tối nay cậu học trò vốn rất
ngoan của họ lại tỏ ra bất bình thường như vậy.

Lư Lâm Đông cáu kỉnh hỏi: Miệng cậu có ngậm vật gì hay sao mà lưỡi cậu
lại không động đậy được như thế?

Tiêu Đồng nói, Em rất mệt và buồn ngủ.

Lư Lâm Đông hỏi, Không phải là em đã thi tất cả các môn rồi hay sao? Hay
là bài thi của em làm không tốt?

Gương mặt Tiêu Đồng như đang có vẻ suy nghĩ, không trả lời mà lại hỏi:

- Thầy Lâm, tối nay ta tập đến đây, được không ạ?

Vị chuyên gia có cảm giác bị xúc phạm nên đứng lên dọn dẹp đồ đạc,
miệng nói:

- Thôi cứ như thế đi, việc gì mà tôi phải khổ sở vì cậu cơ chứ!

Nói xong thì quay người đi ra cửa, Lư Lâm Đông chạy theo nói lời xin lỗi.

Tiêu Đồng chẳng có biểu hiện gì của việc xin lỗi, chỉ nói tạm biệt rồi cúi
đầu nhặt cặp sách lên, dợm ra khỏi phòng. Lư Lâm Đông tiễn khách xong
quay lại, gương mặt lộ vẻ không bằng lòng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.