MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 189

Tiêu Đồng luyến tiếc uống hết cốc trà. Khi đặt cốc trà xuống kỷ trà đặt ở
bên cạnh, đôi mắt của anh lóe lên một tia nhìn ghen tị. Trên kỷ trà là khung
ảnh thủy tinh mà anh đã tặng cho Khánh Xuân, trong khung ảnh là chân
dung một người đàn ông. Anh biết người đàn ông điềm đạm nhưng đầy sức
thu hút ấy là ai! Ngay lập tức, tâm tình của anh cảm thấy nặng trĩu và u ám.

Anh đứng dậy. Khánh Xuân nhìn Tiêu Đồng mặc chiếc may ô và chiếc
quần soóc chỉ đến đầu gối của bố, bất giác mỉm cười, nói:

- Cậu cứ mặc bộ quần áo ấy mà về, không quá khó coi đâu. Bộ quần áo bẩn
cứ để đó, tôi giặt cho cậu.

Buông lời tạm biệt xong, Tiêu Đồng đi thẳng ra cửa. Anh không về ngay
mà đứng tần ngần trước tòa chung cư khá lâu, cho đến khi đèn phụ tắt trong
phòng của Khánh Xuân, anh mới quay người rảo bước, đồng thời quan sát
thật kỹ cảnh trí chung quanh để phòng khi quay lại đây, có thể dễ dàng tìm
ra phòng của Khánh Xuân.

Sáng hôm sau khi lên lớp, ai cũng hỏi mặt anh sao lại ra nông nổi này, anh
bảo đánh nhau với người khác. Bạn bè cố nài hỏi nguyên nhân, anh trả lời
loanh quanh. Lư Lâm Đông nghe tin cũng nháo nhào chạy đến, trông thấy
mặt mày Tiêu Đồng thâm tím thì phát hoảng kêu lên:

- Bữa nay ngày mấy rồi, cách ngày hội thi có mấy ngày nữa mà mặt mày
cậu như thế này thì làm sao lên diễn đàn?

- Thay người khác vậy. - Tiêu Đồng nói.

- Đừng nói lung tung! Cậu phải tranh thủ điều trị đi thôi!

Quả thật là sự đau đớn về thể xác đêm qua chưa là gì cả, cho đến sáng hôm
nay mới trở nên trầm trọng hơn, đau đến độ mà có một chút thời gian là anh
chạy vội về ký túc xá nằm dài trên giường, đã nằm xuống thì hầu như
không thể đứng lên được nữa. Buổi trưa, khi Khánh Xuân gọi vào máy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.