MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 190

nhắn tin, lúc ấy anh mới có thể tạm quên cái đau đớn, ngồi bật dậy trên
giường, ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu gọi điện thoại. Trong máy, Khánh
Xuân hỏi: Cậu đã đến bệnh viện chưa, bác sĩ nói thế nào, có sưng không...?
Anh nói, Tôi vẫn chưa đi, các thầy và bạn bè đã bắt đầu lên tiếng bình luận
lung tung. Tôi không muốn vì chuyện này mà bỏ học thêm nữa. Khánh
Xuân nói, Cho dù là thế nào cậu cũng phải đến bệnh viện, nếu phát hiện
điều gì thì phải lo mà điều trị, còn trẻ không được biến thành kẻ tàn tật.
Anh cười nói:

- Tôi sẽ đến bệnh viện nhưng không phải vì sợ mình biến thành người tàn
tật đâu. Nếu trở thành tàn tật, tôi không phải lấy vợ nữa mà sống độc thân,
tàn tật thì khỏi phải mơ mộng về người ấy nữa, thế càng khỏe!

Khánh Xuân im lặng một lát rồi nói:

- Đừng mơ mộng nữa. Mộng cuối cùng vẫn là mộng, nhưng rồi sẽ đến lúc
tỉnh, không có bệnh tật gì mới chính là thực tế nhất.

- Chị thương tôi thật hay vì sợ tôi thành tàn phế, không có ai giúp chị hoàn
thành nhiệm vụ này?

Giọng Khánh Xuân có vẻ không vui:

- Tùy cậu nghĩ. Tôi đã nói xong rồi, đi bệnh viện hay không là tùy ý cậu
vậy.

Tiêu Đồng không kịp nói lời xin lỗi thì cô đã treo điện thoại. Anh đứng
lặng bên máy điện thoại, tay cầm ống nghe ngơ ngẩn cho đến khi có người
kêu lớn:

- Tiêu Đồng, có người tìm cậu!

Một sinh viên đưa tay chỉ ra ngoài cổng. Tiêu Đồng đi thẳng ra cổng. Dưới
tầm bảng thông báo đỏ đỏ trắng trắng, Âu Dương Lan Lan trang điểm thật
đẹp đang đứng đó, đôi mắt như của loài báo đen nhìn thẳng về anh. Đột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.