MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 191

nhiên, một nỗi tức giận trào lên khiến anh không kịp suy nghĩ, quay người
bước vào ký túc xá. Âu Dương Lan Lan đuổi theo đứng chắn ngang trước
mặt, Tiêu Đồng gằn giọng:

- Cô còn muốn gì nữa?

Âu Dương Lan Lan ôm chầm lấy anh, khóc như mưa.

Chuyện này ngoài sức tưởng tượng, Tiêu Đồng cảm thấy tay chân mình trở
nên vụng về, thừa thãi. Sinh viên ra vào ký túc xá không ai không liếc mắt
nhìn một cách hiếu kỳ. Tiêu Đồng nghĩ, mình sắp sửa trở thành một nhân
vật nổi tiếng trong toàn trường rồi, bèn đưa tay đẩy Âu Dương Lan Lan ra,
cười nhạt:

- Cô khóc vì cái gì vậy?

Âu Dương Lan Lan nhìn chăm chú vào gương mặt đầy thương tích của anh,
muốn đưa tay sờ nhưng Tiêu Đồng đã gạt đi. Vẫn khóc thút thít, Lan Lan
nói:

- Tiêu Đồng, hãy nghe tôi giải thích.

Tiêu Đồng nhìn chung quanh. Kẻ qua người lại rất đông. Anh hằn học nói:

- Được, tôi nghe cô giải thích đây.

Nói xong thì cúi đầu đi ra khỏi ký túc xá. Anh muốn đưa Lan Lan đến bờ
hồ nhưng đi được một quãng thì thay đổi ý dịnh. Bờ hồ là nơi anh và
Khánh Xuân lần đầu tiên nói chuyện với nhau. Cảnh vật ở đó đã trở thành
cảnh trong trái tim anh, có ý nghĩa kỷ niệm. Anh đưa Lan Lan đi về phía
thư viện, trước thư viện có mười mấy bậc tam cấp, tương đối rộng rãi, buổi
trưa thư viện chỉ mở cửa phụ nên ở đây không có người qua lại.

Không chờ Âu Dương Lan Lan lên tiếng, anh đã gằn giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.